Trời đã tối hẳn, khắp các ngỏ hẻm lớn nhỏ đã được mở đèn rất sáng. Từ trong hẻm chính, có bóng hai người thong dong đi ra.
Tại trạm xe buýt.
Hữu Vi liếc mắt nhìn người theo đuôi mình nãy giờ, cảm thấy thật khó chịu. Cô không cần hắn đưa cô về,:cô cũng không thể vô duyên vô cớ không cho hắn đi vì quyền tự do là của hắn.
Đợi một lúc xe buýt cũng tới, cô không thèm quan tâm đến hắn bước nhanh lên xe. Ánh mắt Hoắc Tử Dương đang giả vờ làm lơ, chợt thấy bóng người bên cạnh biến mất, hắn vội đưa mắt nhìn rồi vội vàng lên theo.
Hắn chưa từng đi xe buýt bao nên không biết giá đi xe buýt bao nhiêu, hắn cũng không có thẻ. Vì vậy hắn tuỳ ý rút ra một tờ tiền rồi để vào khay đựng bên hông tài xế, ông tài xế cũng không chú ý đến hành động của hắn.
Trên xe chỉ có vài người, hắn thấy cô ngồi một mình ở hàng ghế thứ năm, mắt đang nhìn ra ngoài cửa. Hắn thấy vậy mặt dày đi xuống ngồi vào ghế chống bên cạnh cô, cô quay lại liếc hắn một cái. Hắn cũng chỉ cười nhìn cô.
Cô mặt lạnh nhìn hắn, hồi nãy cô thấy hắn rút ra một tờ mệnh giá lớn bỏ vào khay, liền cảm thấy khinh thường.
Nhìn cũng đủ biết hắn chưa bao giờ đi xe buýt, một tờ như vậy cô có thể đi mấy chục lần...
Xe buýt chạy rất nhanh đến nơi, cả hai bước xuống, hắn vẫn lửng thửng đi theo cô.
Khi đi đền ngã tư, ngay con hẻm đi vào khu nhà cô. Hắn bất giác đứng dừng lại, khẽ nhăn mày, nhìn con đường hắn đang đi như nhớ lại chuyện gì đấy. Chuyện đó làm hắn khó chịu.
Hữu Vi đang đi cảm nhận được bước chân của hắn dừng lại đột ngột, cô cũng dừng lại quay người nhìn và hơi kinh ngạc. Chỗ hắn đứng là chỗ cô xãy ra tai nạn, cô chau mày nghĩ chẳng lẽ Hoắc Tử Dương có liên quan đến nó.
Hai người cứ vậy, chung một suy nghĩ về một vụ việc...
Lần này hắn rất tự nhiên, đi xong xong sánh vai cùng cô. Hắn như không có gì, nhìn còn đường phía trước lưa thưa vài tiệm tạp hóa, mở miệng nói với cô. " Thì ra, đây là nơi em sống! ".
"So với nơi công tử anh ở thì đây không đáng là gì" Cô nói với hắn nhưng vẫn không dừng bước.
" Không phải vậy!". Hắn cười.
" Thật ra có nhiều người, muốn ở những nơi như thế này mà không được. Chúng thật giản dị, bình yên".
Cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng khẽ nhìn cô. Nhưng bỗng tai cô khẽ nhích, bỗng giật mình mở to đôi mắt.
Phản ứng tự nhiên cầm tay hắn, kéo vội trốn sau cây cột điện có bóng cây che lấp. Nhờ dáng người to lớn của hắn, che chắn cho cô.
Hắn bất ngờ nhìn bàn tay trắng noãn của cô kéo tay mình, thích thú khẽ mỉn cười. Hắn mặc cho cô tự ý muốn làm gì thì làm, nhìn cô gái xinh đẹp được thân mình che chở. Hắn cảm thấy thỏả mãn, thời gian này trong mắt hắn như dừng lại, hắn như có được cô trong lòng. Có thể gần gũi, ngửi thấy được mùi hương thiếu nữ trên người cô một cách gần nhất. Nó làm hắn lưu luyến...
" Phực phực.... ực.....
" Tiếng xe máy chạy qua.
Hoa Lan vừa đi giao hàng về, vì người giao hàng hôm này xin nghỉ. Không có việc gì làm, vã lại chỗ giao cũng gần nên bà đi giao luôn.
Đến con hẻm gần nhà, mắt bà vô thức nhìn vào trong bóng tối, thì thấy có một cặp đôi nam nữ đang trong tư thế rất mập mờ. Bà khẽ trợn mắt khi thấy được bộ đồng phục cô gái đang mặc giống con gái mình, con mắt bà không khỏi chớp chớp. Giật mình, khẽ loạng choạng tay lái.
Thấy xe máy như mất lái, bóng cô gái trong bóng tối khẽ lay.
Hoa Lan giữ lại được bình tĩnh, mắt liếc nhìn lần nữa rồi nhìn về phía trước khẽ lắc đầu. " Không biết con cái nhà ai? ". (1)
"Mới tí tuổi đầu đã bất đầu yêu đương, thật hết nói nổi ". Bà chép miệng nói rồi phóng xe đi tiếp.
" Phực phực...ực.c". Tiếng xe máy chạy.
" BỤP! ". Một tiếng nổ lớn từ xe phát ra...
Hoắc Tử Dương giật mình nhìn chằm chằm cái xe vừa chạy, nghĩ cái xe gì thế không biết, như vậy vẫn thể chạy được à?. Nguyên dấu chấm hỏi to đùng trong đầu hắn.
Hắn quay lại nhìn cô gái vẫn đang còn nhờ bóng người hắn để núp, e dè nhìn ra ngoài. Thấy xe đi xa cô khẽ thỏ phào, lại nghe tiếng nói trên đầu.
" Ai vậy?". Hắn hỏi.
Cô nhìn hắn cũng không cần phải dấu diếm." Mẹ tôi ".
Nói xong cô lách người đi ra ngoài, lại nghe tiếng cười của hắn. Cô quay người lại nhìn hắn khó hiểu hỏi.
" Đáng cười lắm sao?".
Hắn nhìn cô lắc đầu." Chỉ là...không nghĩ em cũng biết sợ cơ đấy ".
Hắn nói rồi đi về phía cô, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng." Nhìn em như vậy, rất giống một cô gái cần được sự che chở".
Cô nhìn hắn lạnh nhạt đáp lại. " Tôi không cần ai che chở, tôi có thể tự bảo vệ mình ".
Hắn không ngạc nhiên lời nói của cô, chỉ không cho là đúng." Con người thì dù có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng có lúc yếu đuối thôi".
Nghe hắn nói cô chợt im lặng.
Ban đêm, bảng hiểu " Hoa Hạ" được phát sáng. Hai người đến gần quán thì dừng lại.
Hắn ngước nhìn vào quán ăn vừa là nhà của cô, nhìn một lúc rồi mở miệng. " Nhà em ?".
Cô cười nhạt. " Không như anh tưởng tượng?". Cô nhìn hắn.
" Làm anh thất vọng rồi ".
Nghe cô nói mình như vậy, hắn không thích. " Tôi không nghĩ như vậy".
"Nhưng tôi lại suy nghĩ như vậy". Có vẻ không hề nể mặt hắn, cô thẳng thắn nói.
Không đợi hắn nói, cô nói tiếp." Anh đợi ở đây!".
" Tôi vào lấy áo trả cho anh ".
Cô vừa muốn đi, hắn vội ngăn lại. " Không cần vội, khi khác trả cũng được ".
Cô khẽ nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nói. " Nhưng hình như người anh có vết thương, mặc phong phanh vậy sẽ không tốt ".
Nghe cô nói hắn chợt kinh ngạc không tin được, sau lại vui mừng trong lòng nói. " Em đang quan tâm tôi sao ?".
Cô lạnh nhạt nhìn hẳn, thật cô không muốn nói chuyện với hẳn chút nào. Không trêu cô nữa, hắn hỏi thắc mắc vừa rồi.
"Sao em biết tôi bị thương ?".
" Tôi ngửi thấy ". Mũi cô rất thính nên mùi máu đậm như vậy, làm sao mà không biết.
Hắn kinh ngạc lần nữa, đưa ống tay áo rồi kéo áo cúi xuống ngửi ngửi, thật không ngửi thấy mùi gì liền nhìn cô cười.
" Mũi em, mũi con cún hả?".
" Sao lại thính như vậy?"
Cô trợn mắt nhìn hắn. Không lòng vòng với hắn nữa, cô nói một câu rồi bỏ vào nhà." Anh đứng đây đợi tôi ".
Không cần câu trả lời của hắn cô đi thẳng vào nhà.
Hoắc Tử Dương nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, mỉn cười rồi nói một câu. " Còn lâu tôi mới đợi em ".
Khi thấy cô bước vào nhà, hắn lặng lẽ quay người...