Cường Nữ Hữu Vi

Chương 47: Cô gái quê bị fan nhận ra rồi



"Còn không mau lên tôi sẽ mặc kệ chị đấy!". Nhìn Thủy Linh còn chưa chịu nhúc nhích, Hữu Vi lên tiếng nhắc nhở.

Nghe cô nói Thủy Linh hất tung chăn ra rồi giống như con lật đật đứng lên, lấy đồ chạy vào trong nhà tắm. Cô nhìn đống chăn gối dưới đất bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cúi ngồi xuống gấp lại chăn màn.

Xong xui gọn gàng cô ôm chăn mở tủ bỏ vào, vừa định lui người ra đóng tủ lại, thì mắt vô tình dính trên chiếc áo nam được treo trong cùng của tủ.

Cô nhìn vào chiếc áo mà không biết nghĩ gì. Cô suy tính mang áo theo để trả hắn nhưng cô sợ không gặp hắn, hoặc có thể với hắn sẽ kiếm đủ lý do không nhận...

Suy nghĩ lại chắc là để khi khác, nghĩ vậy cô đóng cửa tủ lại. Vừa đúng lúc người trong nhà tắm bước ra, cô đóng cửa tủ rồi ngước nhìn.

Cô nhíu mày nhìn Thủy Linh nói. " Chị đang đi biểu diễn thời trang ? "

Thủy Linh diện ngay một bộ đầm màu đỏ ôm sát cơ thể, nhìn rất quyến rũ và rất bắt mắt. Khẽ đi đến trước mặt cô, cảm thấy rất ổn nói. " Chị thấy rất đẹp và hết sức bình thường mà ?"

Cô lắc đầu. " Như tôi không ổn chút nào!".

"Rất dễ bị người khác chú ý, chị mặc như vậy trả khác nào chị nói với phóng viên mình đang ở đây".

"Chị không lo sợ nữa à?". Cô nhìn Thủy Linh

Thủy Linh thầm gật đầu, rồi ngước lên hỏi cô." Vậy chị phải mặc làm sao ?".

" Chị không có bộ nào đơn giản hơn hay sao ?. Đại loại giống như bộ tôi đang mặc ". Có nói.

Thủy Linh nhìn quần áo trên người cô, chỉ quần jeans áo sơ mi bình thường thôi nhưng chông cô rất năng động và xinh đẹp. Khẽ gật đầu cười. " Chị sẽ là một cô gái quê trong thôn mới lên cho em xem ".

Nói xong. Thủy Linh lại chạy lấy đồ rồi tiếp tục vào nhà tắm.

Được một lúc sau.

Thủy Linh ló đầu ra khỏi cửa phòng tắm. " Hú !".

Cô quay người nhìn thì thấy, Thủy Linh đã thắt mái tóc dài thành hai bím tóc ở hai bên. Nhìn đúng chất cô gái ở thôn quê mới lên, cô khẽ cười.

Thủy Linh thấy vậy cũng nở một nụ cười rồi bước ra, quần jeans ôm lấy đôi chân thon dài và chiếc áo thun dài tay phom rộng chông rất thoải mái. Thủy Linh cười đi tới trước mặt cô, khẽ hất cằm.

" Sao?" .

" Đúng chất em gái quê chưa?". Tay cầm hai bím tóc.

Cô bật cười, gật đầu nói. " Giản dị thì thấy đúng rồi đấy".

" Nhưng em gái quê thì..!". Cô lắc đầu.

Thủy Linh ngưng cười, chớp chớp đôi mắt. " Chẳng lẽ không giống ".

Cô đi tới bàn, tay cầm ba lô đã chuẩn bị lên, ánh mắt khinh thường nhìn Thủy Linh." Chị thấy có cô gái quê nào mà một thân hàng hiệu như chị không?".



Thủy Linh vút nhẹ hai bím tóc, bĩu môi nói. " Chị chưa nói với em thôn quê ở đâu mà ".

" Cô gái này là cô gái thôn quê của thành phố đấy ". Xong Thủy Linh bật cười.

Nghe nói vậy cô chỉ biết lắc đầu. " Khó như vậy mà chị cũng nghĩ ra được".

Thủy Linh vô tư tươi cười. Cô đi ra cửa. " Thôi xuống ăn sáng, không thì trễ giờ hẹn của tôi".

"Đợi chị chút ". Thủy Linh vội nói rồi chạy đến bàn định lấy cao bôi lên.

Cô thấy vậy thì vội ngăn cản." Không cần phải bôi đâu ".

" Chị lấy khẩu trang tôi để trên bàn mà dùng, tối hôm qua tôi đã xông thuốc cho nó rồi. Lúc không có người chị có thể bỏ xuống".

Nghe vậy Thủy Linh vui mừng đi nhanh tới lấy, tay cầm lên ánh mặt sáng rực nhìn cô. " Cảm ơn em".

Cô khẽ mỉm cười.

.....

Trong con hẻm.

Còn gần một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, nên hai người thong thả đi tới tiệm không vội vã.

Thủy Linh một đầu tóc cột bím, đeo kính đen và khấu trang kín miết quay sang nhìn cô nói. " Cũng may em nhắc nhở không cho chị đi xe tới".

" Nhớ lần trước đi vào muốn quay xe cũng mệt ".

Cô nhếch mép. " Tại tay lái của chị quá yếu thôi, đường này xe to hơn xe chị đi vào rất thoải mái ".

Thủy Linh trề môi.

Hai người đi đến nơi, bất ngờ khi thấy Thục Quân và Tuyết Phi đã đứng đợi trước cửa tiệm. Hai người thấy người đến liền quay người lại nhìn, cô đi nhanh đến trước mặt hai người họ, Thủy Linh chấp tay đi theo sau.

Cô cười. " Sao hai cậu đến sớm quá vậy?".

Hai người khẽ gật đầu với Thủy Linh, chị ấy cũng thân thiện gật đầu đáp lại.

Xong Thục Quân cười nói với cô. " Tại Tuyết Phi đợi không nổi, sốt sắng đến nhà rủ tôi đi ".

Tuyết Phi nhìn cô cúi đầu khẽ cười ngượng, mái tóc đen với cặp kính không độ che phụ hết khuôn mặt. Cô mỉm cười, kể từ đêm hôm qua cô mơ thấy giấc mộng kia, cô liền có hảo cảm với Tuyết Phi hơn. Rất mong sớm chữa lành mặt cho cô ấy.

Cô đi tới mở cửa. " Vào thôi ".

Cả nhóm bốn người bước vào. Tuyết Phi là người vào sau, nên khi người đi vào cô ấy có chút chú ý. Thủy Linh là người vào thứ ba, lúc đi qua Tuyết Phi thoáng kinh ngạc, miệng mở khẽ rồi thốt ra .

" Hoa Thủy Linh!".



Ba người nghe Tuyết Phi kêu tên hơi dừng bước. Thủy Linh hơi giật mình đưa mắt nhìn cô, cô chỉ im lặng.

Còn Thục Quân chợt bật cười, rồi nhìn Tuyết Phi. " Cậu bị hoa mắt rồi hả ?".

"Làm gì có Hoa Thủy Linh nào ở đây?".

Tuyết Phi ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thủy Linh, xong đưa mắt nhìn Thục Quân." Mình chắc chị ấy là Hoa Thủy Linh ".

" Mới vừa nãy chị ấy đi ngang qua mình, mình nhận ra phần ngang bên mắt của chị ấy." Tuyết Phi nói một cách chắc chắn, lại có phần hưng phấn.

Tuyết Phi nhìn thẳng vào thần tượng Thủy Linh tươi cười. " Em không nhầm chứ ?"

"Chị là Hoa Thủy Linh !".

Thủy Linh quay sang nhìn cô, khẽ cúi xuống nhìn qua phần hở của mắt kính, tay khẽ kéo xuống một chút. " Em thấy gì chưa cực cưng ?".

" Kể cả khi chị chùm kín miết thế này, mà vẫn còn có người nhận ra chị. Thế mà em ở với chị gần một tuần nay, mà không nhận ra chị là ai". Thủy Linh chép miệng lắc đầu.

" Chị cảm thấy hơi buồn ".

Tuyết Phi vui mừng." Vậy chị đúng là Hoa Thủy Linh !".

" Cô gái quê như chị bị em nhận ra rồi ". Thủy Linh quay nhìn Tuyết Phi.

Thủy Linh cảm thấy cảm động khi có fan nhận ra được mình trong hoàn cảnh này, đang muốn ôm Tuyết Phi một cái thể hiện tình cảm thì cô chợt nói. " Đi vào thôi ".

"Chị không sợ đứng đây sẽ bị nhiều người phát hiện ra à?".

Thủy Linh quay sang nhìn cô bắt đắc dĩ nói." Em là người luôn làm chị tụt cảm xúc đấy, Hữu Vi à !".

Thế là cả bốn người lần lượt bước vào trong tiệm. Bà người ngồi chung nói chuyện với nhau, trừ cô đang chuẩn bị đồ cho Tuyết Phi.

Dù gì thì người đã biết, Thủy Linh không dấu nữa thoải mái mở khẩu trang và kính ra. Mới đầu hai người họ nhìn mặt của Thủy Linh còn hơi bất ngờ, xong lại ngồi vui vẻ nói chuyện với nhau, Thủy Linh còn kể mình làm sao bị vậy, còn kể Hữu Vi đã giúp mình làm sao.

Thục Quân và Tuyết Phi nghe Thủy Linh kể việc mình bị hại, khuôn mặt thể hiện rõ sự chán ghét và tức giận với người kia.

Đang còn rất nhiều chuyện muốn nói, thì cô kéo tấm rèm che ra rồi nói với Tuyết Phi. " Đã chuẩn xong ".

Thục Quân khẽ hít một hơi, tò mò hỏi. " Mùi gì thơm vậy?".

" Mùi trầm hương". Cô đáp.

Tuyết Phi hồi hộp, thác tấm rèm rồi vào theo cô. Mắt nhìn mấy đồ dụng cụ trên bàn, nhìn đơn giản thật sự nhưng

Tuyết Phi hơi sợ.

Cô nhìn Tuyết Phi rồi nói. " Cậu có sợ đau không?"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.