Cuồng Thám

Chương 1136: Chương 1136LÀ ĐÁP ÁN CHÍNH XÁC SAO?





“Có ý gì?” Miêu Anh trợn mắt, nghi ngờ nhìn Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu: “Từng cùng nhau thấy là sao?”

“Ừm... Đúng đó?” Triệu Ngọc vội vàng quay mặt về phía Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, quan hệ giữa chúng ta trong sạch đó, cô phải nói rõ ràng ra chứ!”

“...”

Thôi Lệ Châu không nói gì, vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình mà ngẩn người. Cô ta chốc chốc lại nhắm mắt nhớ lại cẩn thận, lúc này mới nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Tôi nhớ... Bộ đồ của người phụ nữ trên con búp bê...” Thôi Lệ Châu quẹt mũi, hai tay nắm thành quyền, trông có vẻ đau khổ: “Nhìn quen mắt quá... Gần đây tôi có gặp qua, hơn nữa, ở đấy còn có sếp, có cả... cả Lý Bối Ni và lão Trương...”

“Phù...” Nghe những lời này, Triệu Ngọc rốt cuộc mới bình tĩnh lại được, vội vàng giơ ngón tay chỉ vào Lý Bối Ni và Trương Cảnh Phong: “Nhanh lên, hai người cũng nhớ lại đi...”

“Không thể nào!” Lý Bối Ni nói: “Nếu như chúng ta từng thấy qua bộ đồ này thì không thể không có ấn tượng gì được!”

“Đúng thế!” Trương Cảnh Phong gật đầu: “Trí nhớ của tôi không kém đến mức đó đâu!”

“Khoan đã... Mấy người chúng ta... đi dạo qua tiệm bán quần áo vào lúc nào ấy nhỉ?” Triệu Ngọc chợt nhớ ra chuyện gì.

“Đúng thế!” Trương Cảnh Phong vỗ đùi, ào tới nói với Triệu Ngọc: “Vài ngày trước, cậu nghĩ có người dụ rắn ra khỏi hang nên dẫn chúng tôi đi du lịch khắp nơi mà! Chúng ta đi qua đường dành riêng cho người đi bộ, có khi nào... bộ đồ đó...”

“À...” Thôi Lệ Châu mở choàng mắt, vỗ hai tay phấn khởi thốt lên một danh từ: “Cố Cung đời nhà Thanh! Chính là chỗ đó!”

“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc sững sờ, khẽ chửi bậy: “Tôi còn tưởng là thành phố điện ảnh nữa chứ! Bộ đồ như thế sao có thể xuất hiện trong Cố Cung được?”

“Đúng đấy?” Lý Bối Ni vò đầu: “Sao em không có chút ấn tượng gì nhỉ?”

“Không phải quần áo!” Thôi Lệ Châu hưng phấn vọt đến trước màn hình, chỉ vào chiếc váy dài màu đỏ trên tấm ảnh, nói: “Mọi người nhìn đi, quần áo búp bê là màu đỏ, đường viền được trang trí bằng màu xanh lục có quy tắc và có cả gợn sóng, mọi người cố nghĩ lại đi...”

“Cái này có phải rất giống mấy bức tường bên trong Cố Cung không?”

“...”

Nghe đến đó, nhóm Triệu Ngọc không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ cảm thấy suy nghĩ của Thôi Lệ Châu hơi gượng gạo quá. Quần áo sao lại liên tưởng đến bức tường được?

“Đây là thói quen nghề nghiệp của chúng tôi!” Thôi Lệ Châu nói: “Trước khi ra tay, chúng tôi hay làm một vài ký hiệu, chiếc váy đỏ này giống như một ký hiệu ấy!”

“Nghe có vẻ trừu tượng như vậy nhưng ngược lại... Mọi người nhìn thử đi...”

Thôi Lệ Châu ra hiệu, Lý Bối Ni nhanh chóng xoay hình, kết quả, cả đám cùng nhìn kĩ thì thấy chiếc váy kia bày ra một hình chữ nhật không theo quy tắc, ngược lại thật sự khá giống bức tường.

“Mọi người nhìn xem...” Thôi Lệ Châu chỉ vào nơi màu xanh lục điểm xuyết: “Đây là ngói xanh trên đỉnh tường, mà những gợn sóng này giống y như hoa văn trên mái hiên!”

“Sếp ơi, sếp ơi...” Thôi Lệ Châu lại nói với Triệu Ngọc: “Chẳng phải anh vừa mới nghi ngờ, bí mật của con búp bê có lẽ là vô cùng đơn giản à? Anh thấy có gì càng đơn giản hơn chuyện này không?”

“Việc này...” Triệu Ngọc vẫn không dám tin: “Có hơi đơn giản quá không? Chiếc váy là chỉ bức tường, chỉ Cố Cung đời nhà Thanh sao? Việc này...”

“Đúng thế, có phải nghĩ hơi quá rồi không?” Ngô Tú Mẫn lắc đầu: “Liên quan đến kho báu động trời mà manh mối con búp bê lại đơn thuần như vậy sao? Đây không phải chỉ là trùng hợp à?”

“Váy dài đều trên chật dưới rộng, ít nhất hiện ra một hình tam giác cũng chẳng đủ.” Thôi Lệ Châu vẫn kiên trì với suy luân của mình: “Nhưng mà, váy dài của con búp bê này trên dưới sêm sêm nhau, mọi người từng thấy váy hình vuông bao giờ chưa?”

“Thấy rồi, tạp dề này!” Trương Cảnh Phong nói một câu, cảm thấy hơi không hợp hoàn cảnh thế là vội vã rụt cổ lui về.

“Mọi người...” Lúc này, Lý Bối Ni đột nhiên lên tiếng: “Em vừa tra thử, mái của Cố Cung ở thủ đô không phải là loại hoa văn này mà là một loại thú vật!”

“Chuyện này...” Câu này lại làm mọi người suy ngẫm.

Khoan, khoan đã...

Triệu Ngọc thầm lẩm bẩm trong đầu, Cố Cung đời nhà Thanh, Cố Cung đời nhà Thanh...

Lẽ nào...

Triệu Ngọc trước đó đã từng suy nghĩ một vấn đề không dưới trăm lần, nếu người Nhật muốn chôn giấu kho báu thì nơi nào là an toàn nhất?

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, nếu như bọn họ thật sự chôn kho báu trong Cố Cung đời nhà Thanh thì chuyện sẽ như thế nào?



Dưới đèn thì tối!

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất!

Không ai sẽ nghĩ đến chuyện kho báu sẽ được chôn ở một nơi dễ thấy như vậy?

Bà nó chứ...

Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi giật mình, mồ hôi lạnh túa ra.

Đúng thế!

Cố Cung đời nhà Thanh là văn vật kiến trúc lịch sử quan trọng, sau đó mọi người chỉ nghĩ đến việc bảo vệ nơi này mà không thể phá dỡ được. Thế nên, giấu kho báu ở đây mới không thể bị lộ ra nhất!

Nhật Bản chiếm giữ Phụng Bình lâu năm như vậy, muốn đào một chỗ bí mật giấu kho báu trong Cố Cung thì cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn...

Chẳng lẽ, đáp án thật sự đơn giản như vậy sao?

Nơi mà con búp bê chỉ là Cố Cung đời nhà Thanh sao? Khối kho báu động trời đó sẽ được giấu ở chỗ đó?

Mọi người ở đây đều là điều tra viên giỏi giang, Triệu Ngọc nghĩ vậy thì dòng suy nghĩ của những người khác cũng xoay chuyển.

Nhất là Lý Bối Ni, sau một hồi gõ bàn phím, cô lại báo với mọi người: “Thời kỳ xâm chiếm Phụng Bình, Nhật Bản đã từng tiến hành một cuộc bảo trì và sửa chữa Cố Cung đời nhà Thanh trong mấy năm liền, trong đó có không ít phòng đều do bọn họ tu sửa... Cho nên...”

“Triệu Ngọc...” Thảo luận đến tận đây, Miêu Anh không thể không liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, trao đổi ý kiến.

“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho dù suy đoán của Tiểu Thôi đúng hay sai, chúng ta cũng phải đi đến Cố Cung một chuyến!”

“Nhưng mà...” Lý Bối Ni đọc tài liệu, nói: “Cố Cung đời Thanh rộng hơn sáu chục nghìn mét vuông, có hơn sáu trăm phòng, lớn như vậy thì sao tìm được chứ?”

“Tôi đi qua đó rồi!” Thôi Lệ Châu kích động, nói: “Không phải tất cả các phòng đều có hoa văn như vậy đâu!”

“Hơn nữa,” Mã Kế Xuân nói: “Chúng ta có thể tìm chuyên gia!”

“Vậy không chờ thêm nữa!” Miêu Anh vỗ Mã Kế Xuân một cái, bàn giao: “Nếu chúng ta đoán đúng, thế thì bọn Seraph cũng đang ở gần Cố Cung!”

“Tôi hiểu rồi!” Mã Kế Xuân vội lấy điện thoại ra: “Tôi đi báo cáo với đội trưởng Lê xin trợ giúp!”

“Chờ một chút!” Nào ngờ, Triệu Ngọc đột nhiên ngăn anh ta lại: “Anh đi nói với đội trưởng Lê, tất cả mọi người mặc thường phục làm việc, tuyệt đối không nên gióng trống khua chiêng! Gã mang mặt nạ kia đã chạy thoát một lần, tôi không hy vọng gã chạy lần thứ hai!”

“Rõ!”

Mã Kế Xuân ra sức gật đầu, đang định gọi điện thoại thì điện thoại anh ta lại đổ chuông trước. Vừa nghe xong, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, vội vàng đưa diện thoại cho Triệu Ngọc.

“Triệu Ngọc!” Tiếng của Lê Tịnh bỗng truyền đến trong điện thoại: “Phía Nga vừa báo, manh mối con búp bê rất có thể chỉ Cố Cung đời nhà Thanh ở Phụng Bình!”

Ôi đệch...

Triệu Ngọc sững sờ, vội hỏi lại: “Là sao?”

“Phía Nga thông qua thẩm tra và báo cho chúng ta biết, người phụ nữ trên búp bê có lẽ có thật!” Lê Tịnh gấp gáp nói: “Cô ta là vợ của một sĩ quan đế quốc Nga, đi theo chồng đến quân doanh Cossack.”

“Thời điểm chiến tranh Nga Nhật bùng nổ, Sa Hoàng tháo chạy, người phụ nữ này bị nhốt trong quân doanh, vì không chịu khuất nhục, cô ta đã nhảy giếng tự sát!”

“Phía Nga có ghi chép lại sự kiện này, mà quân Nhật cũng có, sau đó quân sĩ Nhật Bản ở quân doanh Cossack thường xuyên nhìn thấy ma nữ mặc đồ đỏ xuất hiện!”

“Triệu Ngọc!” Bởi vì Lê Tịnh quá kích động mà đến giọng cũng thay đổi: “Quân doanh Cossack là Cố Cung đời Thanh! Chỗ người Nhật chôn kho báu chắc là ở xung quanh cái giếng mà người phụ nữ đó tự sát!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.