“Ồ, xin chào tiểu thư trinh thám!” Triệu Ngọc lịch sự đưa tay phải ra muốn bắt tay với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này.
Ai ngờ tuy Tịch Mộng Na cũng đưa tay ra nhưng không phải bắt tay với Triệu Ngọc mà dùng hai tay ấn vai hắn rồi nói bằng giọng ra lệnh:
“Nào, cho tôi mượn vai anh một chút nhé, anh cõng tôi lên, chiều cao của hai chúng ta hoàn toàn đủ để tôi quan sát kết cấu của mê cung này...”
Tịch Mộng Na vừa nói vừa đè Triệu Ngọc xuống rồi nhấc đôi chân lên định đạp lên vai hắn.
“Đây không phải mê cung bình thường.” Tịch Mộng Na vừa đè Triệu Ngọc tự lẩm bẩm nói: “Tôi đã mắc kẹt ở đây một tiếng rồi! Rõ ràng tôi đã nhớ hết tất cả các lối đi nhưng dù làm thế nào cũng không thoát ra được!”
“Mau lên nào.” Cô ta sốt ruột thúc giục: “Nếu cứ tiếp tục lề mề vậy thì mất mặt quá! Anh là người mới của salon trinh thám, anh cũng không muốn bị những nhân vật có tiếng kia cười nhạo chứ đúng không?”
Cô ta vừa nói vừa đè đầu Triệu Ngọc xuống một cách vô lễ, sau đó tách hai chân ra ngồi lên cổ hắn!
“Nào, anh từ từ...” Tiểu thư trinh thám ra lệnh: “Chờ chút tôi phải đứng lên vai anh, nếu tôi có thể nhìn rõ bố cục của mê cung thì không chừng chúng ta có thể tìm thấy đường ra!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc cảm giác không tốt, nghe giọng điệu của Tịch Mộng Na cứ như đang sai khiến động vật, trong lòng kẻ làm đại ca như hắn không vui chút nào.
Nhưng nghe cô ta nói có thể tìm thấy đường ra, hắn đành phải ra sức nắm lấy hai chân cô ta rồi từ từ đứng dậy.
Nhưng mà cơ thể của Tịch Mộng Na khá mềm mại, sờ vào vô cùng thoải mái.
“Đúng đúng đúng... qua bên này...” Tịch Mộng Na ra lệnh như đang đi xe ngựa: “Anh phải đỡ lấy tôi, tôi phải đứng dậy rồi! Cẩn thận...”
Vừa nói, cô ấy vừa vịn vào đầu Triệu Ngọc, từ từ đạp lên vai hắn và đứng dậy...
Vù vù...
Theo từng tiếng ma sát, thoáng chốc Tịch Mộng Na đã đứng lên vai của Triệu Ngọc, chiều cao của hai người đã cao hơn bụi cây trong mê cung.
“Này tiểu thư trinh thám sao rồi?” Triệu Ngọc ra sức nắm lấy hai chân Tịch Mộng Na rồi tò mò hỏi: “Cô thấy đường ra chưa?”
“Chờ chút... Đừng lắc lư, đừng lắc lư có được không...” Cô ta trách móc hai câu, cuối cùng cũng đã nhìn thấy phía xa sau đó lo lắng nói: “Ôi, không ổn rồi!”
“Mê cung này còn lớn hơn tưởng tượng của tôi, tôi đã nhìn thấy rõ phương hướng nhưng không nhìn thấy đường ra vì bụi cây quá cao...”
“Toàn bộ mê cung như một hình tròn... Ừm...”
“Wow, cơ thể cô thon thả như vậy.” Triệu Ngọc cố sức nói: “Nhưng sao lại nặng thế?”
“Gì hả, tiểu thư đây chỉ 50 kg thôi có được chưa?” Tịch Mộng Na vừa quan sát vừa mắng chửi: “Anh yếu ớt thì có!”
“Được rồi, tôi đã quan sát hết bên này.” Tịch Mộng Na chỉ đạo: “Chúng ta đi qua bên phải đi!”
Không phải chứ?
Trong lòng Triệu Ngọc càng khó chịu hơn, rõ ràng cô ta chỉ cần ngoảnh đầu là có thể quan sát được tình hình bên phải nhưng sao phải bắt mình phải di chuyển?
Người phụ nữ này...
Được thôi, là cô tự tìm lấy!
Triệu Ngọc chẳng phải người hiền lành gì, hắn vốn định an phận vượt qua mê cung này, không ngờ Tịch Mộng Na lại vô lễ như vậy, sao hắn có thể chịu thiệt chứ?
Thế là bề ngoài hắn như đang phối hợp với người đẹp nhưng khi đi qua phía bên phải, cơ thể hắn lắc lư vô cùng mạnh.
Cơ thể của Tịch Mộng Na cực kỳ quyến rũ, mềm mại không xương, toàn thân còn tỏa ra hương thơm phụ nữ. Sau khi tiếp xúc, Triệu Ngọc lập tức có cảm giác lâng lâng và rất hưởng thụ.
“Cái tên này, anh quá tự cao rồi!” Dù sao Tịch Mộng Na cũng xuất thân từ nghề trinh thám, đương nhiên cô ta nhìn thấy rõ mánh khóe của Triệu Ngọc nên lớn tiếng mắng: “Thực sự tôi không hiểu vì sao Grimm lại tìm anh tới đây? ¥#@#%¥...”
Sau đó là một tràng tiếng Anh, cơ bản đều là mắng Triệu Ngọc.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Dù sao Triệu Ngọc cũng đã lợi dụng được, lúc này hắn cũng không muốn xé rách lớp da mặt xấu xa của mình nên vội vàng dối lòng giải thích: “Gần đây tôi không rèn luyện cơ thể! Cô đừng giận nhé! Sao rồi? Cô đã quan sát rõ tình hình chưa?”
“Chưa! Ai bảo anh không phối hợp với tôi?” Tuy Tịch Mộng Na tức giận nhưng cô ta cũng chịu thua trước da mặt siêu dày của Triệu Ngọc.
“Chẳng phải vừa nãy cô bảo mê cung có dạng hình tròn sao? Cô chưa tìm được phương hướng à?” Triệu Ngọc vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
“Hừ... Giờ anh mới nhớ đến mê cung à!” Tịch Mộng Na tức giận nói: “Cha tôi bảo con người Grimm rất kỳ lạ! Nếu hôm nay chúng ta không ra khỏi mê cung này thì chuẩn bị qua đêm ở đây là vừa!”
“Sao đây có thể là những thứ vô vị chứ?” Tịch Mộng Na bĩu môi: “Là thần thám thì gì cũng phải hiểu một chút chứ!”
“Hơn nữa đây không phải đơn giản chỉ là mê cung, đây là ma trận của Trung Quốc vào thời cổ đại!” Tiểu thư trinh thám nghiêm túc nói: “Chú Grimm giỏi thật, tôi chưa từng nghe cha nói chú ấy có xây dựng cơ quan cao cấp như thế trên đảo!”
“Anh?” Tịch Mộng Na nghe ra ẩn ý qua lời nói của Triệu Ngọc, cô ta vội lườm Triệu Ngọc: “Anh còn lợi dụng tôi? Không phải quá thất đức à? Nếu anh thực sự có bản lĩnh thì thoát ra khỏi mê cung này rồi nói tiếp!”
Hừ hừ hừ...
Triệu Ngọc cười lạnh ba tiếng, lòng thầm nghĩ đã đến lúc làm màu rồi đây. Ông đây có bao đạo cụ trâu bò bên người sợ gì không phá giải được mê cung nhỏ bé này chứ?