“Cha tôi nói quả không sai...” Tịch Mộng Na đang leo lên cổ Triệu Ngọc nói: “Đúng là con người Grimm rất quái dị! Ai ngờ ông ta bố trí mê cung và đầm cá sấu mục đích là muốn chúng ta không thể đi theo đường bình thường? Quả thực rất gian xảo...”
“Thực ra...” Triệu Ngọc mỉm cười: “Trái lại tôi lại hiểu đôi chút! Có lẽ ý của Grimm là muốn nhắc nhở chúng ta trinh thám, suy luận trong thực tế hoàn toàn không nên chỉ dựa vào sách vở và kinh nghiệm.
“Đôi lúc chúng ta không nên làm theo quy tắc bình thường mà phải cả gan thử thách.
“Ví dụ như mê cung và đầm cá sấu này, có những lúc sự dũng cảm còn hiệu quả hơn việc khổ sở suy nghĩ...”
“Anh nói đúng.” Tịch Mộng Na khâm phục nói: “Chắc hẳn đây chính là đạo lý không thể ‘cổ hủ’ hơn mà trước kia cha tôi hay nói! Ôi, tôi vốn cho rằng dựa vào bản lĩnh của mình là có thể nổi bật trong salon trinh thám, nhưng không ngờ...” Tịch Mộng Na không khỏi nhụt chí: “Ngay cả cửa ải thứ nhất tôi cũng không thể vượt qua, thật xấu hổ!”
“May mà hôm nay tôi gặp được thần thám Trung Quốc như anh, nếu không thực sự sẽ rất mất mặt!”
“Woa, cô nói tiếng Trung còn lưu loát hơn tôi!” Triệu Ngọc cười trêu: “Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu, sau này nếu tôi đến Mỹ chơi thì cô tiếp đãi tôi thật tốt là được!”
“Ha ha.. Đương nhiên rồi!” Tịch Mộng Na cười vui vẻ, quan hệ giữa hai người bỗng thân thiết hơn nhiều.
Hai người vừa nói cười vừa đi thẳng qua bờ bên kia của đầm cá sấu.
Sau khi hai người ra khỏi đầm, leo qua lan can thì trước mắt bọn họ xuất hiện một khu vườn tinh xảo.
Đi men theo vườn hoa không bao lâu thì hai người đã nhìn thấy bức tường bằng những hòn đá khổng lồ đứng sừng sững chặn đường đi của bọn họ.
Trên bức tường đá có vẽ một số bức tranh cổ xưa, bức tranh ấy đều là một số hoa văn kỳ lạ như biểu tượng nào đó.
“Này...” Tịch Mộng Na chỉ vào cửa đá dưới bức tường nói: “Đây chắc lối ra rồi đúng không?”
Hai người bước tới, ra sức đẩy nhưng cánh cửa đá vẫn không chuyển động.
“Anh nhìn xem...” Tịch Mộng Na tiếp tục chỉ chỗ nào đó bên cánh cửa nói: “Hình như trong đây có cơ quan...”
“Xem ra...” Tịch Mộng Na nghiêm túc quan sát cơ quan nói: “Chắc hẳn trong đây còn ẩn chứa bí mật, chỉ khi chúng ta khám phá ra bí mật ấy thì mới có thể mở cánh cửa đá này ra!”
Tịch Mộng Na vừa nói vừa lui về sau vài bước để nhìn chính diện cả bức tường, cô ta suy nghĩ: “Tôi nghĩ... có lẽ bí mật đó nằm ở những bức tranh trên tường, chắc hẳn đây là biểu tượng và phong cách hội họa của người Thái Bình Dương, chúng ta cần phân tích kĩ chút... Hả...”
Tịch Mộng Na đang tích cực suy nghĩ thì trong phút chốc đã thấy Triệu Ngọc leo lên cánh cửa đá gõ gì đó.
“Này... Triệu Ngọc... Anh lại phát hiện ra điều gì à?” Tịch Mộng Na cực kỳ tò mò nên vội hỏi.
“Ơ?” Tịch Mộng Na sợ hãi trợn mắt: “Đừng...”
Theo ý Tịch Mộng Na, đó là cánh cửa bằng đá, nếu Triệu Ngọc đá vào thì nhất định sẽ bị gãy chân.
Nhưng thời khắc chứng minh cho kỳ tích đã đến, Triệu Ngọc không những không bị gãy chân mà cánh cửa đá trông vững chắc kia đã bị Triệu Ngọc đá ra!
Hơn nữa cánh cửa đá chẳng những bị mở ra mà còn vang lên tiếng răng rắc vỡ nát của gỗ.
Lúc này Tịch Mộng Na mới hiểu ra cánh cửa đá đó cũng làm bằng gỗ.
“Ha ha ha” Triệu Ngọc cười to: “Xem ra ngài Grimm cũng là người thích bạo lực!”
“Cái này...” Tịch Mộng Na chạy tới xem, thì ra cánh cửa đá này được thoa một lớp bột đá vôi, được ngụy trang thành đá nhưng trong ruột lại là gỗ.
Tiếp đó Triệu Ngọc lại tiếp tục đá thêm hai cú, cánh cửa văng ra.
“Lợi hại thật, thực sự không ngờ tới!” Tịch Mộng Na nhìn vào bức tường lắc đầu than thở: “Thì ra bức tranh trên bức tường và hình điêu khắc có thể chuyển động đều là những thứ làm mê hoặc người khác...”
Tịch Mộng Na lại thay đổi cách nhìn với Triệu Ngọc, từ khâm phục đã biến thành ngưỡng mộ.
Thật ra khi nãy Triệu Ngọc cũng không chắc chắn, hắn chỉ vì muốn qua ải nên mới không tiếc sử dụng máy nhìn xuyên thấu, sau đó hắn mới phát hiện điều kỳ diệu bên trong cánh cửa đá này.
“Tèn tén ten... Congratulations (Xin chúc mừng)...” Một giây sau, bên sau cánh cửa đá bỗng vang lên tiếng vỗ tay và lời chúc mừng bằng tiếng Anh của ai đó.
Tịch Mộng Na và Triệu Ngọc nghe thấy vội chui ra khỏi cánh cửa đá vỡ nát.
Đằng sau cánh cửa là không gian vô cùng rộng lớn, họ có thể nhìn thấy tòa lâu đài xám đen đứng sừng sững ở phía xa.
“Chúc mừng, chúc mừng hai người...” Một người da trắng trông như quản gia bưng lấy cái khay đến trước mặt họ, trên khay không có gì khác ngoài nước suối.
Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đã vô cùng khát, vội vàng mỗi người cầm một bình uống ừng ực.
“Không hổ là khách mời mới, vượt qua ba cửa ải của đảo Kỳ Tích trong thời gian ngắn như vậy, chúc mừng, chúc mừng...” Nữ quản gia vừa cười chúc mừng vừa đưa cho họ hai đồng tiền vàng sáng chói: “Đây là phần quà của ông chủ dành tặng cho hai người, xin vui lòng nhận cho.”
Nhưng trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy khó chịu, hắn vốn chẳng quan tâm gì đến đồng tiền vàng, nhưng khi suy nghĩ lại, nếu Grimm có cá tính như vậy thì không chừng đồng tiền vàng này cũng ẩn chứa điều gì đó.