Lúc này, tiếng kêu của Trung úy Kangteuk bỗng vang lên ở cửa, anh ta đang chạy vào cửa, đuổi theo một người mặc đồ rằn ri.
“Đây là nhiệm vụ nội bộ của SIS, ông đến đây làm gì?” Kangteuk vừa đuổi sát theo người kia vừa hỏi: “À mà ông đến Fiji từ bao giờ thế, sao tôi chẳng nhận được tin tức gì?”
Nghe xong, sĩ quan tên Scott mới dừng chân tháo kính râm ra, để lộ khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, từng trải đủ sự đời.
Tóc người này ngắn hơn Kangteuk một chút, tuy đầu đội mũ nồi nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra đầu ông ta bị hói.
“Các anh đã ngăn chặn tín hiệu ở đảo Kỳ Tích, anh nói xem tại sao không nhận được tin tức?” Mắt Scott lộ vẻ tàn nhẫn, quát Kangteuk mà không hề khách sáo: “Tôi thực sự không hiểu, Grimm cũng chết rồi mà các anh vẫn muốn điên cùng ông ta à!”
“Đương... Đương nhiên...” Dường như Kangteuk đã cảm giác được tình hình tệ hơn nên trả lời hơi ấp úng.
“Hừ!” Scott hừ lạnh, khiển trách nghiêm khắc: “Quản lý cấp cao của Cục Tình báo bị giết mà không liên quan đến M15 chúng tôi ư? Kangteuk, đến giờ mà anh vẫn không chịu thừa nhận sự thất trách nghiêm trọng của mình à?”
“Chuyện này... Nhưng...” Kangteuk lúng túng không biết nói gì.
“Nhưng nhị gì?” Scott lạnh lùng khiển trách: “Anh đợi bị điều tra đi! Nơi này đã do tôi toàn quyền phụ trách! Anh lập tức báo cáo rõ tình hình hiện tại cho tôi...”
“Ừm... Ừm...” Kangteuk thầm siết chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ nhưng lại không tiện phát tác.
“Hơn nữa, những người bị tình nghi đang ở đâu?” Scott hỏi liên tục.
Ông ta vừa nói xong thì bỗng nhìn thấy Cisse và Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trước mặt họ là các món ăn cho bữa trưa.
“Woa!” Scott cười nhạt: “Ăn uống thịnh soạn nhỉ? SIS các anh thực sự hiểu đạo đãi khách đấy? Thủ lĩnh bị giết rồi mà nghi phạm lại được hưởng đãi ngộ như khách quý, các anh cũng giỏi thật!”
Scott nhìn Cisse rồi lại nhìn Triệu Ngọc, lúc này ông ta mới nói với Kangteuk bằng giọng ra lệnh: “Trung úy Kangteuk, hiện giờ anh lập tức tập trung tất cả nghi phạm tới đây cho tôi.
“Tôi thực sự phục các anh, đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà hiệu suất làm việc của các anh vẫn kém như trước!”
“Nhưng, Scott... à không... sếp!” Kangteuk bối rối nói: “Chúng tôi đang thẩm vấn nghi phạm, bao gồm cả chuyện về kim cương...”
“Vâng... được, được...” Kangteuk hết cách, đành phải ra hiệu cho cấp dưới mau chóng tới phòng thẩm vấn tạm thời để dẫn người đi.
“Mấy người các anh mau kiểm soát chỗ này!” Scott bảo cấp dưới rồi lại xoay người nói với Kangteuk: “Giờ anh hãy đưa tôi đi gặp cô Molly!”
Kangteuk không dám kháng lệnh, anh ta vội vàng dẫn Scott rời khỏi sảnh tới phòng khám nghiệm, nhận dạng tử thi tạm thời.
“Trước kia tôi nói thế nào ấy nhỉ? Tôi biết ngay chuyện này phiền phức mà...” Cisse ăn vài miếng hoa quả, salad rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu biết ý nghĩa của M15 không? Cục An ninh quốc gia... Quả nhiên thân phận của cô Molly không bình thường... Ừm, ngại quá... tôi lại quên...” Ông ta vỗ đầu, giờ mới nhớ ra Triệu Ngọc căn bản không hiểu những gì mình nói.
“Này, anh làm gì thế?” Không lâu sau Triệu Ngọc nghe thấy tiếng của Yusuf truyền đến từ phòng thẩm vấn: “Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng quan sát kĩ chìa khóa, sao không có ai tin tưởng tôi?”
“Không phải chứ?” Sevan Barker ở phía sau hỏi Yusuf: “Ông vẫn không chịu thành thật khai báo à? Đừng ầm ĩ nữa được không, cứ tiếp tục như vậy thì ông sẽ làm liên lụy mọi người đấy!”
“Tôi phải nói thế nào thì mọi người mới tin? Tôi không biết mật mã thì phải khai báo thế nào?” Sau khi biện bạch, Yusuf hỏi ngược lại: “À? Nói như vậy... ông đã khai báo?”