“Hi, hi hi...” Yusuf đứng cạnh bàn cười khó nghe: “Mọi người đoán thế nào? Hình như... trí nhớ của tôi đột nhiên khôi phục rồi! Tôi đã nhớ ra mật mã Grimm để lại là W!” Nói rồi ông ta cầm bút viết chữ “W” to dưới tên mình cực nhanh.
“Yusuf, anh bị ngốc à?” Juliet kéo ông ta nhưng vẫn chậm nửa nhịp, cô ta tức tối giậm chân: “Anh không nhận ra à? Chỉ cần nói ra mật mã là anh sẽ chẳng còn giá trị gì! Anh viết gì mà viết?”
“Giờ chắc các vị đã tin tôi rồi nhỉ?” Scott nghịch súng, lạnh lùng nói: “Tôi giết ông ta không phải vì ông ta không có giá trị mà là vì ông ta nhạo báng nữ hoàng của tôi!”
“Đừng xuyên tạc!” Miêu Khôn trợn mắt mắng: “Vừa nãy anh bảo Cisse giúp một việc nhưng lại nổ súng bắn chết ông ta! Vậy há chẳng phải là đã giúp anh giết chết một người để răn đe trăm người ư?”
“Ừm... tôi... tôi...” Tịch Mộng Na sợ đến mức mặt phờ phạc, run rẩy nói: “Tôi thực sự không biết mật mã của cha mình, các... các anh đừng giết tôi...”
“Đừng sợ, không sao đâu...” Triệu Ngọc khẽ ôm vai Tịch Mộng Na, nhỏ giọng an ủi một câu.
“Hừ... Các vị nói gì cũng được, nhưng từ bây giờ còn ai dám nói những câu không liên quan đến mật mã kim cương thì tôi thực sự không khách sáo nữa đâu!” Scott lại giơ súng lên, uy hiếp một cách tà dị.
“P?” Lee Bon Seong cười khẩy: “Mật mã của ông cũng chuẩn xác nhỉ!”
“Anh còn cười nhạo tôi?” Miêu Khôn trước giờ chưa từng chịu thiệt, ông lập tức giơ ngón giữa với Lee Bon Seong rồi nói với Scott: “Nói cho các anh một bí mật nhé, vào lần tụ hội trước, tên người Hàn này đã sớm phát hiện bí mật của chìa khóa và thuộc đa số mật mã của chúng tôi! Mau, mau thẩm vấn anh ta! Không chừng một mình anh ta cũng có thể giải hết toàn bộ mật mã!”
“Ông!!?” Lee Bon Seong không ngờ Miêu Khôn âm hiểm như vậy, hắn ta tức lệch mũi: “Ông nói linh tinh gì thế? Nếu tôi đã sớm biết bí mật của chìa khóa thì há chẳng phải đã chiếm được kim cương rồi à?”
“Gì cơ? Chiếm được kim cương?” Miêu Khôn vội giả vờ ngạc nhiên, chỉ vào Lee Bon Seong rồi hét to: “Mọi người nghe thấy chưa? Anh ta đã đích thân thừa nhận kim cương ở chỗ mình! Tôi nói...” Ông lại hô to với Scott: “Các anh còn sững sờ làm gì? Mau chuốc thuốc, khoét mắt, chặt ngón tay anh ta đi, tôi không tin anh ta không nói!”
“Tiểu Triệu, con điên rồi à?” Nghe vậy, Miêu Khôn cực kỳ sốt ruột: “Đây là át chủ bài cuối cùng của chúng ta, sao... sao con có thể... Ài!”
Có cấp dưới của Scott nghe hiểu tiếng Trung nên lập tức phiên dịch cho Scott.
“Ồ?” Scott cũng rất bất ngờ, ông ta hơi chếch súng xuống rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu không tham gia salon tụ hội lần trước, cũng không quen Amir, sao cậu có thể có mật mã của ông ta được?”
“Đương nhiên tôi không biết, nhưng Miêu Khôn thì biết...” Triệu Ngọc tự nhiên bán đứng cha vợ mình, hắn giải thích: “Vào lần tụ hội trước, Amir đã vào nhầm phòng nên Miêu Khôn nhìn thấy chìa khóa của ông ta rồi nhớ mật mã trên đó!”