“Ánh đao bóng kiếm, để tôi xông pha, góp sức vì tổ chức!
Một lòng chấn hưng thanh danh, chết cũng không sợ!
Để máu tôi chảy xuống…”
Trong phòng karaoke của nhà hàng Hồng Long, Triệu Ngọc đang gào thét ca khúc kinh điển trong bộ phim “Người trong giang hồ”. Bài “Đao quang kiếm ảnh” được hắn hát lên rất sung sướng, phóng khoáng. Bài hát này đã giúp cho Triệu Ngọc phát tiết hết những cảm xúc phức tạp tích tụ khi điều tra vụ án chặt tay trong những ngày qua.
Hắn không muốn nghĩ đến Lý Đan hay là Thiệu Gia Dĩnh nữa! Vụ án đã được phá, hung thủ cũng bị bắt quy án, mẹ của Lý Đan cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, từ đây hắn đã có thể xóa vụ án chặt tay khỏi đầu mình rồi.
Việc cần làm còn lại là, phải ăn mừng thật hoành tráng thôi!
Nhờ có một trăm ngàn do Thiệu Gia Dĩnh tài trợ, bây giờ Triệu Ngọc cũng được xem như có ít tiền. Một người hào phóng như hắn, tối hôm đó không những đã gọi những món ngon nhất, mua rượu tốt nhất ở nhà hàng Hồng Long, sau khi ăn xong còn mời mọi người đi karaoke, ăn chơi xả láng một bữa!
Hôm nay, ngoại trừ Mao Vĩ đang nằm viện và cái tên tổ trưởng tạm thời Lưu Trường Hổ ra, cảnh sát bên tổ A hầu hết đều đã đến chúc mừng cho Triệu Ngọc.
Nói đùa gì chứ, Triệu Ngọc đã nói, ai mà không đến, sau này gặp hắn sẽ phải cúi đầu đấy!
Mẹ vợ của một cảnh sát hôm nay phải phẫu thuật, vậy mà cậu ta vẫn cố tranh thủ thời gian chạy từ bệnh viện đến đây dự tiệc. Vợ cậu ta đã gọi tới hơn trăm cuộc gọi rồi, cậu ta cũng không dám bắt máy!
“Triệu Ngọc, mau, mau!” Trong lúc Triệu Ngọc đang mải mê hát hò, Lương Hoan vừa cầm điện thoại vừa kêu lên: “Lão Mao gọi cậu kìa! Mau qua nghe máy đi!”
Cái người tên “lão Mao” mà Lương Hoan nhắc đến chính là tổ trưởng tổ A, Mao Vĩ. Bây giờ Mao Vĩ còn đang dưỡng thương ở bệnh viện, không thể trực tiếp đến được, Lương Hoan bèn gọi video cho anh ta để anh ta có thể chung vui với mọi người.
Triệu Ngọc nhận lấy điện thoại, cả đám người đồng loạt đứng vây trước camera!
“Tiểu Triệu à!” Giọng nói phấn khích của Mao Vĩ phát ra từ trong điện thoại: “Cậu đoán thử coi? Vừa nghe nói cậu đã liên tục giành mất hai vụ án lớn từ tổ B, cậu đoán thử coi? Cái chân này của tôi, không còn đau chút nào cả! Cả người tôi đều khỏe nhanh hơn mấy lần, ăn cũng ngon hơn hẳn!”
Ha ha ha…
Mọi người cười phá lên. Trong một lần đuổi theo tên tội phạm, Mao Vĩ chẳng may bị ngã từ trên lầu xuống và bị gãy chân, ít nhất cần khoảng nửa năm mới có thể hồi phục được.
Thật ra, trông thì mối quan hệ giữa hai người khá thân mật, nhưng Triệu Ngọc và tổ trưởng Mao cũng chưa tiếp xúc tổng cộng được mấy lần. Triệu Ngọc mới đến chưa được bao lâu thì anh ta đã vào viện rồi.
Thế nhưng suy cho cùng thì Mao Vĩ vẫn là anh cả của tổ A. Khi nghe được khen, Triệu Ngọc vội đưa ngón cái lên: “Sếp à, theo tình hình này, nếu tôi giành thêm vài vụ án từ chỗ họ nữa, chẳng phải anh sẽ bay thẳng lên trời giống pháo hoa tên lửa sao?”
Ha ha ha…
Những người có mặt ở đó lại cười phá lên lần nữa.
“Này!” Lúc này, Trương Cảnh Phong thấy không khí bắt đầu cao trào lên, vội nói: “Các anh chị em à, còn đứng đó làm gì? Chúng ta cùng nâng ly nào! Nâng ly vì tiểu Triệu đã giúp tổ A chúng ta nở mặt nở mày, cũng vì chúc cho lão Mao sớm ngày bình phục, nâng ly nào!”
“Đợi chút, đợi chút đã!” Lúc này có một cảnh sát nữ tên Bành Hân gọi với về phía màn hình: “Lão Mao, chỗ của anh có phải không có rượu không? Hay là vậy đi, tôi chia cho anh ly này của tôi để uống đấy!”
Sau khi nói xong, Bành Hân đưa ly rượu đến trước điện thoại, sau đó đổ cái rào xuống đất, đồng thời giả bộ nói với vẻ buồn bã: “Lão Mao à, hy vọng dưới suối vàng anh có nhận được thì nhớ uống nhiều vào nha! Chén rượu này xin được kính anh! Chúc anh lên đường bình an!”
Ha ha ha…
Mọi người lại đồng loạt cười phá lên. Cái người tên Bành Hân này vốn là thành viên lão làng của tổ A, vì chị ấy đã ngoài 40 tuổi rồi, mọi người ai nấy đều gọi chị ấy một tiếng chị cả. Thật không ngờ rằng, người này lúc nói đùa cũng không kém cạnh gì bọn trẻ cả.
“Đồ cọp cái!” Trong điện thoại, Mao Vĩ vừa cười ha hả vừa gào lên: “Mai mốt tôi sẽ liên lạc với chồng cô! Bảo anh ta mau chóng vứt bỏ con cọp cái như cô đi! Đỡ phải để cho cô đi ra ngoài gây tai họa cho đám đàn ông chúng tôi, ha ha ha…”.
“Được được!” Bành Hân cười đùa: “Tôi còn mong là mau chóng ly hôn với ông ta kìa! Lão Mao này, chờ bọn tôi ly hôn rồi, tôi sẽ lập tức làm vợ bé cho ông!”
Ào...
Không khí buổi ăn mừng đã được Mao Vĩ và Bành Hân làm sôi động hẳn lên, theo tiếng hô “Nâng ly!” của Trương Cảnh Phong, mọi người đồng loạt ngẩng cao cổ, uống cạn rượu trong ly.
Buổi tiệc tối hôm nay, ngoại trừ những cảnh sát bên tổ A ra thì Triệu Ngọc còn mời thêm hai người nữa, một là đội trưởng Kim Chấn Bang, còn một người khác là trưởng khoa Vương Phi.
Đội trưởng Kim nói rằng trong nhà có việc, không thể đến được. Cái ông già này bình thường ít khi tham gia các cuộc hội họp của đám trẻ, không đến tham dự cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng mà, điều khiến người ta bất ngờ là, Vương Phi đồng ý tham dự, đến chúc mừng cho Triệu Ngọc. Tuy rằng cô ấy có chút việc bận ở đơn vị nên đến trễ một xíu, nhưng một nhân vật tai to mặt lớn như trưởng khoa đến tham dự vẫn đủ để cho Triệu Ngọc nở mày nở mặt rồi.
Triệu Ngọc thật không ngờ rằng cô ấy lại đến tham dự, hình như ngoại trừ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở khu nghĩa địa ngày hôm qua ra, giữa hai người họ không hề quen biết nhau gì cả.
Ai mà biết rằng, lúc lục tìm lại những kí ức cũ thì mới phát hiện rằng, thì ra năm ngoái trong lúc Triệu Ngọc còn đang trong kỳ thực tập, hắn ta từng được điều đến bên Khoa Giám định để giúp đỡ, cho nên cũng từng tiếp xúc với Vương Phi. Tuy rằng thời gian không dài lắm, nhưng Vương Phi có ấn tượng khá tốt về Triệu Ngọc.
Nhưng cho dù thế nào thì sự có mặt của trưởng khoa Vương cũng là một điều đáng quý rồi.
Triệu Ngọc là một người rất hào sảng, nếu người ta đã xem trọng hắn như thế thì đương nhiên để có qua có lại, hắn cũng thường xuyên quan tâm tới trưởng khoa Vương trong buổi tiệc. Nhưng, Vương Phi lái xe đến nên không hề uống một giọt rượu nào, chỉ uống một chút đồ uống khác thôi.
Nửa đêm lúc tàn tiệc, do thuận đường nên Vương Phi chủ động đề nghị đưa Lý Bối Ni và Triệu Ngọc về nhà. Nhà Lý Bối Ni khá gần nhà hàng, lên xe chưa được bao lâu thì tới rồi.
Sau đó trên xe chỉ còn hai người họ!
“Sao rồi, không say chứ?” Vương Phi ngửi thấy cả người Triệu Ngọc toàn mùi rượu, đôi mắt mơ mơ màng màng nên mở miệng hỏi thăm. Giọng nói của trưởng khoa mềm mại đến nỗi khiến người hồn mê, nũng nịu đến nỗi khiến người nhập ma. Triệu Ngọc nghe xong lập tức cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
“Nếu, tôi chưa động tay động chân gì với cô, chắc là chưa say đâu!” Triệu Ngọc cười với vẻ gian manh, thân hình của Vương Phi rất quyến rũ, tuy rằng đang ngồi trên xe nhưng đường cong cơ thể vẫn lộ ra rõ ràng, say đắm lòng người.
“Ha ha...” Vương Phi bật cười: “Cũng khá thẳng thắn đấy! Nói thật với cậu, thật ra hai chúng ta không hề tiện đường gì cả.”
“Hả?” Triệu Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy trong lời nói của Vương Phi có ẩn ý gì đó. Không thuận đường, vậy là cô ta cố tình đưa mình về sao? Chẳng lẽ... người phụ nữ này không thể chịu nổi cô đơn nên thấy hứng thú với mình?
“Ha!” Vương Phi nhìn thấy Triệu Ngọc sững người ra bèn bật cười: “Chắc chắn là đang nghĩ bậy bạ rồi! Nói cho cậu biết, hôm nay bên hồ chứa nước Tần Sơn có chuyển một khối thi thể đến. Vì đến tham gia buổi tiệc của cậu nên tôi mới làm đến nửa chừng thôi, dù thế nào thì cũng phải quay về giải phẫu tiếp chứ!”
À...
Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, mơ mộng cả buổi trời rồi mới biết, thì ra người ta chỉ tiện đường về Cục Cảnh sát mà thôi. Hơn nữa, người ta giải phẫu thi thể đến nửa chừng rồi, vậy mà lúc nãy còn có thể ăn cơm ngon lành như thế, thật là quá chuyên nghiệp!
“Ừ... Cô cũng đã lên chức trưởng khoa rồi, sao còn phải làm việc này?” Triệu Ngọc chuyển chủ đề.
“Cái gì mà trưởng khoa với không trưởng khoa chứ!” Vương Phi nở một nụ cười tươi: “Thi thể mới tìm được này bị thối rữa khá nghiêm trọng, những pháp y mới đến không đủ kinh nghiệm, không trông chừng là không được đâu!”
“Hừm, nói bậy gì chứ!” Triệu Ngọc bật cười: “Người ta cũng đâu phải bị cô sờ cho chết? Với lại, một người đẹp như cô, cho dù có sờ chết người, tôi cũng rất cam tâm tình nguyện!”