Sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường của mình, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn.
Khương Hiểu Tình vì để bù đắp cho lỗi lầm do mình gây ra nên đã nguỵ tạo một bảng báo cáo, nói rằng bố con bé - Khương Đại Phong - mắc chứng tâm thần phân liệt nặng, cứ luôn nghĩ rằng mình là một cảnh sát, do đó mới xảy ra tình cảnh hỗn loạn trong buổi họp phụ huynh.
Bà nội nhà nó!
Cái lí do kì quặc đến thế mà con bé còn nghĩ ra được, thật không biết con bé là thiên tài hay là quỷ tài nữa?
Cái tờ báo cáo giả đó được làm không để lộ chút sơ hở nào cả, ngay cả dấu mộc cuối trang cũng rất giống thật, thật không hiểu con bé đã làm như thế nào nữa?
Nhưng biểu hiện của Khương Hiểu Tình càng xuất sắc thì trong lòng Triệu Ngọc lại càng cảm thấy khó chịu! Hắn cứ luôn nhìn thấy bóng dáng của Lý Đan trên người con bé! Nếu Khương Hiểu Tình cũng giống Lý Đan, dựa vào sự thông minh vượt trội của mình để phạm tội, vậy hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng!
Lúc ban đầu, Triệu Ngọc thật sự không tin vào lí do Khương Hiểu Tình nói rằng mẹ mình bị bệnh, chỉ cho rằng con bé là một đứa trẻ hư hỏng, số tiền phi pháp kiếm được từ việc hack tài khoản đều dùng vào việc chơi game.
Không biết tại sao, Triệu Ngọc còn cảm thấy có hơi căng thẳng, trong đầu không ngừng nhẩm đi nhẩm lại về những lời thoại đã soạn sẵn.
Do trước đó không có liên lạc với nhau nên bọn họ không hề hay biết thầy Vương sẽ đến vào lúc nào? Tuy nhiên điều này không hề làm khó được Khương Hiểu Tình, con bé đã cài một phần mềm định vị lên điện thoại của thầy Vương, do đó nắm bắt được hết mọi hoạt động của thầy từ lâu rồi.
Thầy Vương đứng trước tiệm hoa quả, đưa mắt nhìn lướt qua Triệu Ngọc rồi mới nói: “Điện thoại bố em không gọi được, thầy không yên tâm, nên mới...”
Thật không ngờ rằng, chính vào lúc này, có một chiếc xe đạp điện băng qua từ bên kia đường, dừng cái cạch trước tiệm hoa quả.
Một người phụ nữ trung niên đầu đội mũ rộng vành đang ngồi trên xe, bà ấy vẫy tay gọi Khương Hiểu Tình: “Hiểu Tình à, mau cân cho dì hai trái dưa hấu, hai trái gần bằng nhau là được rồi!”
Sau khi kêu xong, bà ấy quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc và thầy Vương, sau đó bà ấy nâng mũ lên, nhìn vào trong tiệm với vẻ tò mò.
Khương Hiểu Tình giật thót trong lòng, sững người mất một lúc rồi mới lên tiếng trả lời: “Vâng... Dì Mã, con cân cho dì liền! Dì đợi chút!”
Vừa nói xong, Khương Hiểu Tình vội vàng chạy đi lấy dưa hấu. Dì Mã này là khách quen của tiệm, rất quen thuộc với nhà cô bé. Trong lòng Khương Hiểu Tình đang cầu nguyện, bà dì này đến thật không đúng lúc, mong là bà ấy sẽ không để lộ điều gì!
“Hiểu Tình à!” Ai mà ngờ rằng dì Mã lại là một bà tám, bà ấy mở miệng hỏi: “Hai người này đang làm gì vậy? Bố con đâu?”
Tuy tiếng nói của dì Mã không to lắm, nhưng những người có mặt ở đây đều nghe được rất rõ ràng. Thầy Vương nghe xong thì liền chau mày, nhìn về phía Triệu Ngọc với ánh mắt nghi ngờ.
Chỉ trong thoáng chốc, bầu không khí trước tiệm hoa quả bỗng trở nên vô cùng nặng nề, dường như không gian xung quanh cũng bị đông cứng lại.