“Chủ chín tớ một, quy tắc giang hồ!” Trong một góc yên tĩnh ở hẻm Ngọc Khê, Triệu Ngọc đang phổ biến quy tắc giang hồ của hắn cho đám côn đồ biết. “Tôi là chủ, còn các cậu là người làm, vì vậy xét theo lẽ thường thì tôi lấy chín phần, các cậu hưởng một phần!”
“Nhưng do đây là lần hợp tác đầu tiên, thông thường sẽ có giá ưu đãi. Vì vậy để biểu thị thành ý của tôi, tôi đồng ý chia cho các cậu hai phần. À ở đây có khoảng hơn một trăm bảy mươi nghìn, 20% chính là ba mươi tư nghìn.” Triệu Ngọc móc từ trong túi ra năm xấp tiền giấy rồi nói tiếp với vẻ nghiêm túc: “Ở đây có năm mươi nghìn, các cậu có năm người, cũng dễ chia thôi! Phần dư ra thì xem như cho anh em nhậu đi! Các cậu xem... có ý kiến gì không?”
Đám côn đồ này đã bị ngây người từ lâu rồi, bọn chúng vốn tưởng rằng mình sẽ bị đánh một trận bầm dập. Ai biết được là tay cảnh sát ác ma này không những không đánh người mà còn chia tiền cho chúng nữa! Đây chẳng phải chính là miếng bánh rơi từ trên trời xuống sao, sao lại không đồng ý được chứ?
“Nhiều, nhiều quá rồi! Lần trước anh đã trả mười nghìn, sáng nay lại cho thêm hai nghìn.” Tên tóc vàng lên tiếng cám ơn: “Hay là anh cứ cầm về một ít đi! Thật sự là đã trả quá nhiều rồi!”
“Đúng vậy!” Đám côn đồ đứng bên cạnh vừa lè lưỡi liếm môi vừa lên tiếng phụ hoạ: “Hay là trả ba mươi nghìn thôi là đủ rồi! Chúng em cũng đâu có làm được việc gì đâu!”
“Đừng có phí lời!” Mặt Triệu Ngọc tối sầm lại: “Bảo các cậu nhận thì nhận đi. Tôi không ngại nói cho các cậu biết, nếu sau này các cậu chịu đi theo tôi, cơ hội thế này nhiều vô kể, bảo đảm tốt hơn nhiều so với việc các cậu cướp giật trong hẻm!”
“Vâng vâng!” Tên tóc vàng vội đáp lời: “Chúng em thật sự đã gặp được quý nhân rồi! Sau này tụi em sẽ đi theo đại ca anh, có chuyện gì anh cứ gọi tụi em! Dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không sao!”
“Đúng! Đại ca, mong anh nhận một lạy của tụi em!” Vừa nói bọn chúng vừa định quỳ xuống thật.
Triệu Ngọc vội ngăn chúng lại, quát lên: “Được rồi, đừng có làm mấy thứ vô bổ này, kiếm được tiền rồi mới có tư cách nói nghĩa khí. Đi theo tôi, bảo đảm các cậu sẽ không chịu thiệt!”
“Nhưng mà nói đi phải nói lại, cái tên nhà giàu đó cũng không phải người hiền lành gì, nếu như hắn cố tình muốn điều tra, chắc chắn sẽ tra ra được các cậu! Vì vậy, trong tuần tới, tốt nhất là các cậu nên đi chơi xa một chuyến, hoặc có quê thì về quê, tạm thời đừng hoạt động ở khu vực này nữa, đợi qua quãng thời gian nhạy cảm này rồi hẵng quay về!”
“Vâng! Tụi em nghe theo lời đại ca!” Đám côn đồ gật đầu lia lịa.
“Đồ ngốc.” Triệu Ngọc dùng tiền đập vào đầu tên tóc vàng: “Tôi là cảnh sát, sau này dù ở trước mặt ai cũng không được nói là chúng ta quen biết nhau, hiểu chưa? Còn đại ca nữa, chê tôi sống lâu hả?”
“À... Vâng, vâng!” Tên tóc vàng hiểu ra vấn đề, lên tiếng tiếp: “Vậy tụi em vẫn gọi anh là cảnh sát nhé, đại ca?”
Bốp!
Thấy tên tóc vàng lại bị đập vào đầu lần nữa, ai nấy đều bật cười ha hả. Sau đó dưới sự chỉ huy của Triệu Ngọc, bọn họ chia tiền xong rồi giải tán tại chỗ.
Nhưng cô y tá trưởng tên Diêu Giai kia lại trái ngược hoàn toàn. Có thể nhìn ra được rằng, Diêu Giai này thích sự yên tĩnh, không thích náo nhiệt, hơi có khí chất của thiên kim tiểu thư. Tuy rằng cô ấy rất xinh đẹp, đoan trang nhã nhặn, thế gian hiếm có, nhưng Triệu Ngọc lại không có hứng thú gì với những cô gái thuộc dạng thiên kim tiểu thư như thế.
Vì vậy, hắn dần nghi ngờ về chấp niệm theo đuổi Diêu Giai của mình. Có phải lựa chọn của mình vốn là sai lầm? Cô gái tên Diêu Giai này vốn không phải Diêu Giai mà mình luôn nhớ mong, cũng giống như Triệu Ngọc bây giờ cũng chẳng phải là cảnh sát Triệu Ngọc trước đây vậy?
Triệu Ngọc mang theo loại cảm giác mâu thuẫn này đi gửi tiền trước rồi mới về Cục Cảnh sát.
Bây giờ đã là hơn 4 giờ chiều rồi. Vừa mới bước vào cửa phòng làm việc tổ A, Triệu Ngọc liền nhìn thấy cảnh tượng mọi người đều đang vô cùng vội vã.
Các cảnh sát điều tra chạy đôn chạy đáo, điện thoại reo liên tục.
Ủa?
Sao vậy?
Triệu Ngọc nhìn về phía bảng trắng, chỉ thấy trên đó dán đầy tài liệu, vậy chắc chắn là Đội Trọng án lại nhận được một vụ án mới!
Hắn đi đến trước bảng trắng và đứng xem. Chỉ thấy giữa đống hình có một tấm ảnh chụp thi thể trông khá ghê rợn, thi thể phồng lên, da trắng bệch, gần như không thể nhìn ra dáng vẻ của con người nữa!