“Không được!” Câu trả lời của Miêu Anh rất dứt khoát, cô nói thẳng: “Đồng chí Triệu Ngọc, đổi một người khác đến đây! Ai cũng được... Trừ anh!”
Lời này của Miêu Anh đã trở thành một câu xúc phạm đến người khác rồi. Ở trong phòng có rất nhiều điều tra viên khác, bọn họ đều đứng ở phía sau Miêu Anh, trông như đang tạo khí thế cho cô!
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chẹp miệng rồi nói: “Đồng chí Miêu Anh, vậy là cô không đúng rồi! Việc này rất quan trọng, liên quan đến mạng người, nếu như có chậm trễ gì, cô có gánh nổi không?”
“Hừ!” Miêu Anh hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Mọi người đều chung nghề cả mà, không cần phải nói những lời này để hù doạ tôi đâu! Muốn thẩm vấn tội phạm của tôi, được, đưa văn bản hỗ trợ điều tra ra đây, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản!”
“Chuyện này không chậm trễ được đâu!” Triệu Ngọc bắt đầu thuyết phục Miêu Anh: “Đợi khi có văn bản rồi, e rằng sẽ lỡ mất thời cơ đấy! Hay vậy đi, để tôi thẩm vấn tội phạm trước, sau này tôi sẽ bổ sung thông báo sau! Với lại, ít nhiều gì cô cũng phải nể mặt chị Hàn Lộ chút chứ?”
“Tôi tự biết giải thích với trưởng khoa Hàn!” Miêu Anh nói với giọng điệu chắc nịch: “Không có văn bản chính thức, cho dù là Cục trưởng ra lệnh cũng không được! Vì vậy, đồng chí Triệu Ngọc, anh từ đâu đến thì hãy quay về chỗ đó đi!”
Sau khi nghe Miêu Anh nói xong, các điều tra viên đều bật cười ha hả.
“Này, cô?” Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Triệu Ngọc chửi thầm bà nội nhà nó liên tục. Nhưng mà vì để đạt được mục đích, hắn vẫn cố nén lửa giận, nói tiếp: “Đội trưởng Miêu! Hay là thế này, cô nói đi cô muốn gì, chúng ta thương lượng với nhau được chứ? Cô muốn sao thì mới chịu cho tôi thẩm vấn tội phạm?”
“Tôi không muốn gì cả!” Miêu Anh cười lạnh: “Chỉ cần là Triệu Ngọc anh thì không có gì để thương lượng cả.”
“Tôi... Cô... Bà...” Triệu Ngọc sắp không kiềm nổi nữa rồi. Hắn nghiến chặt răng rồi nói: “Miêu Nhân Phụng, cô đừng có bắt nạt người quá đáng. Người ta có câu ai ơi xử sự lưu tình, mai ngày gặp lại còn mình với ta. Tần Sơn nói lớn cũng không phải lớn, sau này không biết được ai cần nhờ ai đâu! Cô làm như vậy thật sự không có đạo nghĩa!”
“Đừng nói với tôi mấy câu giang hồ đó, tôi là đội trưởng đội Cơ động, tôi đang làm việc theo quy định mà thôi!” Miêu Anh nói rất dứt khoát.
Triệu Ngọc khẽ lắc đầu, hắn thật không ngờ rằng Miêu Anh cứng rắn hay nhẹ nhàng đều không chịu, xem ra cô ta thật sự đã hạ quyết tâm chống đối mình!
Nhưng hôm nay đang ở địa bàn của người ta, ra tay cứng rắn chẳng khác nào đang tự tìm đường chết cả! Nhẹ nhàng thì người ta lại không chịu đồng ý, vậy... Triệu Ngọc đảo mắt một vòng rồi than thở.
Được thôi!
Cô bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!
Xem ra hôm nay mình phải chơi lớn rồi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đột nhiên ngửa đầu lên cười ha hả, cười đến nỗi khiến cho các điều tra viên đều cảm thấy khó hiểu.
“Ha ha...” Triệu Ngọc dùng ngón út chỉ vào Miêu Anh và nói: “Miêu Nhân Phụng, tôi còn tưởng cô là nữ trung hào kiệt, anh hùng gì chứ! Thì ra cũng chỉ nhát gan như thế!”
“Hửm? Anh có ý gì?”
Vừa nghe được câu nói này, Miêu Anh lập tức xắn tay áo lên. Đồng đội của cô cũng chà sát tay vào nhau, định xông lên đánh hắn.
“Ui chao!” Miêu Anh lập tức trợn mắt lên, nổi giận đùng đùng: “Tên nhóc này, có phải anh muốn chết không? Anh đây là... đang khiêu khích tôi sao?”
“Hừ, khiêu khích thì sao? Chắc cô không dám đánh đâu, hì hì!” Triệu Ngọc trưng ra vẻ mặt hống hách, vừa cười vừa nói: “Chắc cô sợ tôi rồi! Có phải bị tôi đánh cho phục rồi không? Có giỏi thì đến đánh tôi đi!”
“Anh!”
Miêu Anh đã đặt tay lên lưng ghế rồi, cô vốn định cầm cái ghế lên ném sang bên đó, nhưng đột nhiên cô nhận ra được điều gì đó nên thả lỏng tay ra.
“Miêu Nhân Phụng, Triệu Ngọc tôi đầu đội trời chân đạp đất, chẳng lẽ còn sợ một người phụ nữ như cô sao?” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nào nào, hôm nay chúng ta sẽ đánh một trận thật đã tại đây, có dám không?”
“Triệu Ngọc, đừng giở trò này!” Miêu Anh đã nhìn thấu được Triệu Ngọc từ lâu rồi, cười nói: “Anh là một con chó điên, tôi không điên chung với anh đâu!”
“Ha ha, tôi có nói gì đâu? Là do sợ tôi rồi hay là do không có năng lực đó?” Triệu Ngọc cười điên dại: “Nhưng không tiện động tay chân cũng không sao, đấu võ không được vậy đấu văn chắc được chứ? Đấu văn hay võ, ông đây đều không sợ!”
“Thằng nhóc, cậu dám...” Lúc này, các điều tra viên khác không thể kiềm chế được nữa, ai nấy đều chen lấn nhau, hận không thể lập tức đánh cho Triệu Ngọc một trận bầm dập.
Miêu Anh thấy không ổn nên vội lên tiếng ngăn họ lại: “Đừng ra tay, các cậu mà ra tay thì mắc bẫy của hắn ta rồi, ở đây là phòng làm việc Cục Cảnh sát đấy!”
“Triệu Ngọc, anh đừng vội đắc ý!” Miêu Anh cố kiềm nén lửa giận: “Anh có nói sập cả trời, tôi cũng không để cho anh thẩm vấn tội phạm đâu! Tôi xem anh làm gì được tôi!”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lại bật cười ha hả lần nữa: “Cô còn không nhìn ra sao? Ai mà quan tâm đến việc thẩm vấn tội phạm gì chứ? Miêu Nhân Phụng, cô nói đúng đấy, hôm nay ông đây đến chính là muốn đập phá đây! Hừ, đấu võ không dám, so văn cũng sợ, tôi thấy cô chính là một con rùa rụt cổ, Đội Trọng án Nhữ Dương các người đều là một đám... Rác rưởi!”