- Rất xứng đáng! Giờ thì nàng muốn yêu cầu nhỏ bé gì ta đây hỡi tiểu thư Marilyn Monroe xinh đẹp?
Cô nàng Marilyn Monroe lóe lên ánh mắt đầy tinh nghịch, nàng mỉm cười thật quyến rũ, nói thì thầm với hắn yêu cầu nhỏ bé của mình:
- Ta muốn ngài đưa ta đi nghỉ ngơi trong chốc lát, nơi này đông người ồn ào quá.
- ???
"Thôi xong, yêu cầu này quả thật quá dễ, quá nhỏ bé, ta rất dễ dàng thực hiện trả nợ nụ hôn... Nhưng mà trời ơi, kiểu này càng lún càng sâu! Ta có cảm giác phía trước có nguyên một cái cạm bẫy, một cái địa ngục đang chờ ta...
Nhưng mà người xưa có câu: Ta không vào địa ngục thì ai vào?
Vả lại ngày xưa đi học cô giáo trường làng có dạy rõ ràng:
Làm trai cho đáng nên trai
Xuống Đông Đông tĩnh, lên Đoài Đoài yên.
Vì vậy bây giờ cho dù trong phòng nghỉ có là đầm rồng hang hổ thì ta Giang Bình An này cũng quyết phải đưa được người đẹp lên đó để... nghỉ ngơi"
Tâm niệm như vậy nên Giang Bình An rất tự nhiên đứng lên vươn tay cho người đẹp khoác vào để dẫn nàng đi.
- Ta rất hân hạnh được đáp ứng nhu cầu nhỏ bé này thưa quý cô! Mời Marilyn Monroe tiểu thư đi theo ta nhé.
Thế là giữa mấy trăm cặp mắt dòm ngó, cặp nam thanh nữ tú này không coi ai ra gì thản nhiên khoác tay nhau đi tìm phòng nghỉ cho khách nhân trong dinh thự để... nghỉ ngơi.
Các dinh thự và biệt thự thường tổ chức tiệc tùng party phía Mỹ và phương Tây thì luôn luôn có rất nhiều phòng nghỉ riêng cho các cặp đôi có nhu cầu nghỉ ngơi hoặc giao lưu tình cảm, đây là một nét văn hóa rất đặc thù, rất đáng yêu, giúp các khách quý khỏi phải đi ra ngoài chạy loanh quanh tìm khách sạn.
Có lẽ cũng chính vì quá tiện lợi như vậy nên tỷ lệ ngoại tình của phương Tây cao gấp nhiều lần phương Đông chăng?
Phía sau lưng của Giang Bình An và Marilyn Monroe, mọi người nhìn thấy cả hai vừa hôn môi thắm thiết xong lại dắt tay nhau lên thẳng phòng nghỉ thì lại càng nhao nhao bàn luận nhiều hơn nữa.
Trong đó có hai mỹ nữ nổi bật giữa đám đông, một nàng có dáng dấp thanh tao như một công chúa Audrey Hepburn, một nàng có đôi mắt màu tím, thần thái mị hoặc kinh người Elizabeth Taylor đang đứng riêng với nhau nhìn chằm chằm sau lưng Giang Bình An.
- Ôi đáng tiếc quá Audrey, chúng ta chậm chân mất rồi.
- Chỉ lỡ có vài phút thôi, Taylor, chúng ta đánh mất cơ hội làm quen với Supper Giang rồi.
- Đây chẳng lẽ là không có duyên phận theo cách nói của phương Đông chăng?
- Audrey ta không tin vào duyên phận, mọi việc đều có thể nhân định thắng thiên, chắc chắn sẽ còn cơ hội tiếp xúc được vị Giang chủ tịch thần bí này.
- Có lẽ vậy, nhưng thật ra lần cơ hội này rơi vào tay của đàn chị Marilyn Monroe cũng bình thường, chị ta quá quyến rũ.
- Ta cũng mừng cho chị ấy, hy vọng Supper Giang thần kỳ có thể giúp đỡ một ít cho chị ấy thoát khỏi khủng hoảng, đó là một người chị tội nghiệp.
- Hy vọng vậy đi...
Cuộc trò chuyện giữa hai nữ minh tinh siêu cấp này diễn ra rất ngắn và rất kín đáo, không ai hay biết, nhưng nó cho thấy ngoài sự cạnh tranh kịch liệt với nhau trong sự nghiệp, thì ngoài đời cũng có những sự quan tâm nhau một cách chân thành giữa những phận má hồng...
...
Giang Bình An dẫn mỹ nhân lên tuốt một căn phòng nghỉ ở lầu 2, vào bên trong hắn lập tức khóa trái cửa và... chạy đi mở cánh cửa hướng ra ngoài ban công cho không khí trong phòng bớt kiều diễm.
Marilyn Monroe ngỡ ngàng, nàng cứ tưởng là sau khi khóa cửa, Giang chủ tịch sẽ như những người đàn ông khác bổ nhào vào người nàng rồi đòi hỏi thậm chí dằn vặt hoặc tra tấn...
Ai ngờ anh chàng Supper Giang này lại đi mở rộng cửa ra ban công, Marilyn Monroe ngạc nhiên, nàng thử nén lòng im lặng xem sao.
Giang Bình An mở rộng cửa ban công, hắn thử nhìn thăm dò thì thấy bên ngoài khá rộng rãi và mát mẻ, thậm chí phía trên đầu có cả một giàn hoa hồng leo màu trắng đang nở rộ hoa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, che mát nguyên cả một bộ bàn ghế sô pha to lớn bên dưới.
Ngoài ra ban công còn có tầm nhìn ra một khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời: một thảm cỏ non mơn mởn bao quanh hồ nước trong xanh như một mảng ngọc bích, từng hàng cây ăn trái treo lúc lỉu quả trên cành, tất cả tạo nên một không gian thoáng đãng, nên thơ, chỉ tiếc là đang ở giữa trưa nắng, nên không khí có phần khá oi bức. Hắn chép miệng tiếc rẻ:
"Chà chà... thật là một nơi tuyệt đẹp, nếu giờ mà là ban đêm, gió mát trăng thanh, muôn sao soi sáng thì còn đẹp và lãng mạn hơn nhiều nữa!"
Giang Bình An thấy thích quá bèn vào mời người đẹp ra ngoài này ngồi, nhưng hắn mở miệng không được vì một vấn đề: ngoại ngữ.
Khi nãy dẫn mỹ nữ lên đây hắn đã bất đắc dĩ bỏ lại nữ phiên dịch người máy, giờ đâu còn ai phiên dịch, bí quá hắn đành lấy điện thoại cảm ứng ra, bật chức năng phiên dịch.
Điều này tuy rằng cũng tiện lợi nhưng hắn lại không thích vì cách nói chuyện của máy móc, dù có phiên dịch như thế nào đi nữa cũng không thể diễn tả được cảm xúc trong lời nói. Ngay cả nữ phiên dịch người máy cũng vậy, chỉ lột tả được một ít cảm xúc mà hắn muốn truyền đạt mà thôi.
Sau đó Giang Bình An vừa cầm điện thoại phiên dịch vừa nói chuyện với mỹ nữ:
- Marilyn tiểu thư, nàng có muốn ra đây ngồi nghỉ ngắm cảnh với ta không?
Marilyn Monroe nhăn trán cau mày phiền muộn, nàng không phải phiền vì nói chuyện với nhau qua chiếc máy kỳ lạ phiên dịch này, mà là nàng thắc mắc hành động của Giang chủ tịch.
"Quái lạ, giường to đẹp ở đây sao anh chàng này không ngồi mà ra ngồi ngoài đó làm gì nhỉ? Không lẽ Giang chủ tịch thích chơi public nơi công cộng, dã ngoại? Oh... kiểu này kích thích lắm luôn đó!"
Nghĩ đến đây Marilyn Monroe chuyển từ khuôn mặt hoài nghi phiền muộn sang khuôn mặt hồng hồng ửng đỏ vì nghĩ đến mấy chuyện hơi kích thích.
Nàng bỗng dưng mất đi một phần sự hào phóng mạnh mẽ và trở nên hơi ngượng ngùng, nàng lí nhí hỏi dò một cách tế nhị:
- Ngài muốn ở ngoài đó ư?
Tội nghiệp cho Giang Bình An, hắn chỉ là thần tiên giả mạo, đâu có biết ẩn ý trong câu hỏi mập mờ này của người đẹp, huống chi lại còn phiên dịch thông qua điện thoại, vì vậy hắn ngây thơ gật đầu:
- Phải, bên ngoài ban công rất đẹp, không gian thoáng đãng, thích hợp để nghỉ ngơi.
Mặt của Marilyn Monroe càng đỏ hơn.
"Người gì đâu mà kỳ cục, chỉ thích ở ngoài. Nhưng được cái nói chuyện tao nhã lịch sự, làm chuyện đó mà lại nói là "nghỉ ngơi", quả nhiên là Supper."
- Ok... ta cũng rất vui vẻ ở bên ngoài "nghỉ ngơi" với ngài.
Sau đó Marilyn Monroe cắn nhẹ môi mọng bước theo Giang chủ tịch ra ngoài, vừa ra đến nơi nàng đã bị giàn hoa hồng trắng hớp hồn.
- Trời ơi đẹp quá, thơm quá, sao ngài tìm được chỗ này vậy? Có thật nhiều hoa to luôn này!
Câu hỏi của mỹ nhân làm Giang Bình An ngớ người không biết trả lời sao cho tốt, cuối cùng hắn không trả lời, chỉ cười cười ngồi xuống ghế sô pha để nhìn mỹ nhân đùa giỡn với hoa, nhìn chỉ chốc lát, hắn phải bật thốt lên một câu tán thưởng:
- Người đẹp bên hoa, hoa đã đẹp nhưng người càng đẹp hơn!
Phải qua vài phút, hái cả chục bông hồng trắng, Marilyn Monroe mới chịu quay lại ngồi trên sô pha cùng Giang Bình An.
Nàng hai tay ôm các bông hoa để trước ngực, khoe dáng xinh tươi rồi cười hỏi:
- Ngài thấy ta đẹp không?
- Rất đẹp.
Nhưng mỹ nhân tâm như cây trâm dưới đáy biển, rất khó dò tìm, bỗng nhiên Marilyn Monroe bỏ hoa hồng xuống bàn, khuôn mặt đang vui chợt chuyển sang âu sầu thảm đạm, nàng buồn rầu cất tiếng hỏi:
- Ta đẹp sao ngài không muốn chạm vào ta?
Câu này tương đương chiếu bí Giang Bình An, đây là một mệnh đề chết: đẹp thì phải chạm vào, không chạm vào nghĩa là không đẹp!
Giang Bình An hơi nhức đầu, hắn hỏi thẳng người đẹp:
- Nàng muốn gì ở ta?
- Ta muốn ngài chạm vào ta, yêu ta!
Giang Bình An lắc đầu.
- Tại sao? Tại sao ngài không cần ta? Hay là ngài khinh thường ta là một con hát rẻ tiền?
- Đừng, nàng đừng bao giờ tự coi rẻ bản thân mình. Ta chưa bao giờ khinh thường nàng.
- Vậy thì tại sao ngài không yêu ta?
Giang Bình An thấy Marilyn Monroe thật sự đang khổ sở, hắn biết trong khoảng thời gian gần đây nàng đang bị khủng hoảng lớn, nếu không nói ra sẽ càng làm trầm trọng tinh thần của nàng. Vì vậy hắn nhẹ nhàng nói ra đáp án:
- Ta sợ tổn thương nàng. Giai đoạn hiện tại nàng đang có quá nhiều điều không như ý trong cuộc sống. Mà ta thì không mang lại được hạnh phúc cho nàng. Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, giờ gặp gỡ chỉ là tình cờ, hữu duyên không phận, không thuộc về nhau.
Marilyn Monroe lặng lẽ nghe và suy nghĩ thật kỹ lời nói của Giang Bình An, nàng cảm nhận được sự tôn trọng của hắn, cảm nhận được ý tốt của hắn, nhưng nàng không cam lòng!
Không biết tại sao tuy chỉ mới lần đầu gặp gỡ, bên nhau quá ngắn ngủi nhưng nàng lại cực kỳ muốn chiếm hữu một góc trái tim của chàng trai phương Đông thần bí này, hoặc ít nhất cũng phải lưu lại ấn ký tốt đẹp lẫn nhau một lần trong đời.
Marilyn Monroe ngẩng đầu, cặp mắt sáng rực nhìn Giang Bình An, nàng kiên định lên tiếng:
- Ta không sợ ngài tổn thương, ta cũng không cần hạnh phúc từ ngài vì ta cũng chưa từng nắm giữ được nó trong đời bao giờ. Ta chỉ muốn ngài, xin hãy yêu ta dù chỉ một lần này thôi...
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với