Đại Náo Từ 1960

Chương 169




- ... Vậy hiện giờ ngài khai thác nước ngầm ồ ạt như vậy sẽ có vấn đề gì không?

- Trên nguyên tắc, khi khai thác nước ngầm quá nhiều không kịp bổ sung sẽ tạo khoảng trống trong lòng đất gây sụt lún, sạt lở thậm chí nghiêm trọng có thể dẫn đến động đất...

Nhưng phương án khai thác mà tổ kỹ sư của chúng ta đưa ra là khai thác nước ngầm từ các dòng sông ngầm khổng lồ sâu vài km, cả chục km dưới lòng đất.

Dự án này tuy có đòi hỏi về kỹ thuật và tiền vốn rất cao nhưng lại có hai ưu điểm to lớn.

Ưu điểm thứ nhất là do ở sâu, xuyên qua nhiều tầng đất đá nên khả năng sụt lở giảm xuống. Mấy km đất đá này giống như những đáy nền đúc bê tông chắc chắn sẽ chống đỡ rất tốt cho phía trên mặt đất.

Ưu điểm thứ hai là chúng ta chỉ khai thác nước trong các con sông chảy ngầm khổng lồ. Đây không phải là các túi nước mà là nước chảy, chúng lại liên tục chảy nên không bị hút hết nước đến nỗi phải bị sụt lún.

Ngoài ra còn một điều rất quan trọng gây ra nguy cơ sụt lún ở các nơi khác mà chúng ta không có.

Đó chính là sức nặng của các công trình bề mặt. Ví dụ kinh điển nhất là thành phố New York, vì các công trình bề mặt quá nhiều, quá dày đặc và nặng nề, cộng thêm khai thác nước ngầm quá nhiều... nên chúng mới bị lún nguyên cả thành phố xuống dưới, mặc dù tốc độ cũng không cao!

Còn dự án của chúng ta ở đây hoàn toàn không có vấn đề đó, tất cả chỉ là mặt cỏ, cây xanh, gia súc giống hệt như trong tự nhiên.

Có chăng là một ít tòa nhà cao tầng bằng vật liệu mới siêu nhẹ, lại cách xa nhau rất nhiều nên mọi người có thể yên tâm về khả năng chống lún sụp tại đây.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tổng thống Hamani Diori và Jessica Alba vỗ tay khen ngợi tán thưởng tính an toàn và bền vững của kế hoạch khai thác nước ngầm, có vẻ như đây là một kế hoạch rất chi tiết và tỉ mỉ, giờ chỉ còn chờ xem kết quả nữa là được.

Tham quan xong nơi khoan giếng trên đồi, cả phái đoàn thấy mặt trời bắt đầu lên cao tỏa nắng gắt gao bèn chạy đi tham quan các tòa nhà cao tầng để tránh nắng.

...

Ngay cùng lúc đó, tại Bắc Kinh lại đang diễn ra một cuộc họp cấp cao rất quan trọng.

Do chênh lệch múi giờ, nên theo giờ địa phương thì đã là giữa trưa ngày 9/2.

Lý bộ trưởng của bộ Dân Số báo cáo:

- Theo tổng hợp báo cáo, hiện tại Trung Quốc chúng ta đang bị xói mòn dân cư trầm trọng.

Trần chủ nhiệm cục tình báo: - Xì, vụ này xưa như trái đất, năm ngoái ai mà không biết chúng ta bị mất 350 triệu người dân một cách thần bí và cả hơn 100 triệu người dân ở khu vực Hoa Nam bị chiếm đóng.

Lý bộ trưởng: - Không... Ta không nói về hơn 450 triệu dân Trung Quốc của chúng ta nằm bên Đại Thịnh đế quốc. Ta nói về 200 triệu người dân của chúng ta đang còn ở lại tại Hoa Bắc nơi đây.

Triệu tướng quân: - Thế xói mòn là như thế nào, không lẽ không tăng theo tỷ lệ sinh sản mà lại co rút lại sao?

Lý bộ trưởng: - Đúng là như vậy. Năm ngoái còn 200 triệu người, nhưng đầu tháng hai năm nay, theo thống kê sơ bộ các địa phương tổng hợp gửi về, cả Hoa Bắc, cả nước Trung Hoa to lớn của chúng ta chỉ còn lại có 195 triệu người mà thôi.

Ầm!

Nãy giờ nhẫn nhịn nghe báo cáo, giờ nghe đến đây vị Mao chủ tịch chịu hết nổi, ông ta bực tức vô cùng đập bàn thật mạnh và quát lớn:

- Tại sao lại tăng trưởng âm? Chẳng lẽ dân chúng không đẻ con nữa à? Chẳng lẽ số người chết già nhiều hơn cả trẻ em sinh ra sao? Quá vô lý! Hay là dân chúng bỏ chúng ta chạy đi hết rồi sao?

Cả phòng hội nghị run sợ im thin thít, lần trước Giang Bình An trả thù vụ tính kế Hải Đường Nhất Tiếu, đi vơ vét hết quốc khố thì Mao chủ tịch đã nhân cơ hội mượn gió bẻ măng, xử lý sạch sẽ kẻ đối địch Đặng Tiểu Bình, đến nay sống không thấy người, chết không thấy xác...

Nên hiện tại dù muốn dù không, không ai trong phòng họp dám ra mặt chống đối vị Mao chủ tịch ghê gớm này nữa, kẻo thi xác không tồn.

Thế nhưng vị lãnh đạo chịu trách nhiệm về dân số Lý bộ trưởng không thể không căng da đầu lên để tiếp tục báo cáo:

- Kính thưa Mao chủ tịch, về hiện trạng người già cả chết nhiều và thai phụ sinh con không thành công trong thời gian qua quả thật là có xảy ra. Đặc biệt là số trẻ con thuận lợi sinh ra, chúng cũng rất khó sống sót qua mấy tháng đầu nhỏ yếu...

Mao chủ tịch thấy mọi người sợ ông ta, ông ta càng đắc ý gầm hét thỏa thích trong phòng họp:

- Tại sao lại để tình trạng đó xảy ra? Mấy người bên bộ dân số làm việc như thế à? Trách nhiệm này ai gánh chịu?

Vừa nghe câu nói quen thuộc: "trách nhiệm này ai gánh chịu" ... thì cả phòng họp lại một lần nữa run rẩy, lần trước Mao chủ tịch đáng kính cũng nói ra câu này, sau đó đồng chí Đặng Tiểu Bình đáng thương của mọi người đã ra đi mãi mãi, không ai gặp lại.

Giờ thêm một người nữa chăng? Tất cả mọi người đều tê dại da đầu nhìn vị lãnh đạo về dân số Lý bộ trưởng một cách thương tâm, thật đúng với tình cảnh: Thỏ tử hồ bi.

Nhưng Lý bộ trưởng lần này đâu có ngu dại như vị đồng chí nhỏ con đáng thương Đặng Tiểu Bình lúc trước, ông này không bao giờ dám trả lời: " ta chịu trách nhiệm" mà phải tìm mọi cách uốn lưỡi bảy lần để trốn tránh trách nhiệm một cách khách quan nhất:

- Thưa ngài chủ tịch, người già chết nhiều, thai phụ hiếm sinh con, và trẻ sơ sinh khó giữ... cả ba điều này đều có chung một nguyên nhân hết sức khách quan.

Mao chủ tịch: - Nguyên nhân gì?

- Mọi người đều bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Không đủ sữa, thịt, trứng, lương thực tinh như gạo, bột mì... để cung cấp, nên mới xảy ra tình trạng tệ hại như trên ở khắp toàn quốc.

Nghe đến đây, vị Mao chủ tịch quyền lực quay qua liếc nhìn một vị lãnh đạo khác, Đinh bộ trưởng của bộ nông nghiệp, ông này lập tức tê tái trong lòng, biết lần này bị liên lụy quá lớn nên không thể không lên tiếng báo cáo chủ động trước khi bị tra hỏi:

- Việc thiếu lương thực, đặc biệt là lương thực tinh ta đã báo cáo liên tục rất nhiều lần trong các cuộc họp rồi, mọi người đều nói là chờ đợi thu hoạch vụ mùa, chờ vay được tiền, vay được lương thực, thịt, sữa từ nước ngoài...

Mao chủ tịch: - Thôi thôi... Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...

Quát to một tiếng cho giảm bực bội, Mao chủ tịch nhìn quét hết cả phòng họp, ông ta thấy ai cũng im thin thít, lo sợ bất an thì cực kỳ hài lòng.

"Hừ, lần trước hạ sát thủ tên lùn đáng ghét kia, xem ra hiệu quả không tệ. Nhưng ta không thể làm quá, nếu xử lý hết rồi còn ai mà làm việc nữa, còn ai để ta răn đe doạ nạt."

Nghĩ như vậy nên Mao chủ tịch nét mặt tạm hòa hoãn lại bớt, ông ta không hỏi tội nữa mà hỏi sang vấn đề khác:

- Thiếu lương? Ta nhớ lúc trước lúc 350 triệu đồng bào bị mất tích, bộ phân tích đã cho ra nhận xét là lương thực còn lại chia ra cho ít người thì sẽ được tăng lên định mức mấy lần mà, sao giờ lại thiếu?

Đinh bộ trưởng vẻ mặt chết không còn gì luyến tiếc, chán nản nói ra nguyên nhân mà ai cũng biết, chỉ có ngài chủ tịch không biết.

- Dạ thưa ngài, lúc đó bộ phân tích là tính toán số liệu dựa trên tổng số kho lương thực trải đều trên cả nước, chia cho tổng số người còn lại, vì vậy mới tăng định mức lên vài lần.

Nhưng ngay sau đó Đại Thịnh đế quốc khống chế mất tám tỉnh Hoa Nam, vì vậy các kho lương trên địa bàn tám tỉnh Hoa Nam này chúng ta đã bị mất.

Mà tám tỉnh Hoa Nam này, tuy chỉ chiếm diện tích 1/6 cả Trung Quốc của chúng ta, nhưng nó lại là vựa lương thực trù phú nhất trong cả nước ta, các kho lương nơi đó chiếm 7/10 lượng lương thực tích trữ trong cả nước.

Vì vậy cuối cùng chúng ta cũng thiếu thốn lương thực, đặc biệt là lương thực tinh y như cũ, chứ không hề được tăng lên định mức như đã tính toán.

Ngoài ra, bộ nông nghiệp còn nhận được báo cáo về tình hình thu hoạch vụ mùa sắp đến rất là... rất là...

Mao chủ tịch: - Là gì? Mau nói, cứ ngập ngừng mãi làm gì?

- Thu hoạch vụ mùa sắp tới rất là... thất bát. Mười phần chỉ còn lại 2-3 so với bình thường thôi.

Mao chủ tịch: - A... Ngươi nói giỡn hả? Sao lại ít như vậy? Không phải các đài báo luôn tuyên truyền năng suất rất cao đó sao?

- Đó chỉ là tuyên truyền để an lòng dân chúng, nhưng thực tế thiên tai hạn hán quá nhiều, lại thêm lúc trước nạn châu chấu tàn phá bừa bãi, rất nhiều nơi đã bị tuyệt thu...

Đinh bộ trưởng chỉ nói đến đây, ông này rất khôn ngoan không hề nhắc nhở nửa chữ liên quan đến việc Mao chủ tịch cho người dân tiêu diệt hết chim sẻ, làm châu chấu mất đi thiên địch mới bùng nổ dữ dội...

Lần trước đồng chí Đặng Tiểu Bình cầm đầu nhóm người lên án công khai vụ giết chim sẻ, giờ đã một đi không trở lại, nên hiện giờ không ai dám nhắc một chữ nào về chim sẻ cả.

Quay trở lại Mao chủ tịch, ông này vừa nghe báo cáo về giảm sút thu hoạch lương thực thì như bị giáng một đòn mạnh, ngã nằm ra dựa ghế, hai mắt đờ đẫn thẫn thờ, mãi qua 1-2 phút ông ta mới tạm hồi thần để hỏi tiếp.

Lần này Mao chủ tịch hỏi thăm La bộ trưởng, lãnh đạo bên ngoại giao, nhưng giọng ông ta đã không còn hung hăng hùng hồn nữa, mà trở thành ỉu xìu xìu:

- Vậy tình hình mượn tiền, mượn lương thực của các nước đồng minh như thế nào rồi?





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.