Đại Náo Từ 1960

Chương 171




Mao chủ tịch: - Ta cần ngay một phương án gọn gàng nhất, rẻ tiền nhất, hiệu quả nhất để ngăn chặn dân thường vượt biên qua Đại Thịnh đế quốc ngay bây giờ, ai có thể nói cho ta không?

Trong phòng họp cao cấp, mọi ánh mắt đổ dồn vào Trần chủ nhiệm, vị trùm tình báo mới lên thay thế cho vị Vương chủ nhiệm lúc trước hộc máu hai lần đã về vườn.

Trần chủ nhiệm dáng người bình thường, khuôn mặt bình thường, đúng theo kiểu gián điệp: bỏ vào trong đám người liền chìm lịm không chút dấu ấn.

Đúng lý ra cũng không cần nhiều người nhìn như vậy nhưng hiện tại Bắc Kinh đang túng quẫn, chỉ có sử dụng mưu kế thì mới gọn gàng tiết kiệm nhất mà thôi.

Mà nói về âm mưu quỷ kế thì mọi người lại theo thói quen đổ hy vọng lên đầu cục tình báo gián điệp.

Trần chủ nhiệm cũng không nao núng, ông ta mới lên nắm chức quyền nên rất cần một chiến công để ghi điểm trước mắt mọi người.

Trần chủ nhiệm cất cao giọng trình bày ý kiến:

- Xưa nay luôn nói nước lấy dân làm gốc. Vậy dân chính là nước. Ta muốn xét nước đây là thủy chứ không phải là quốc. Mà đã là thủy thì luôn chảy xuống chỗ thấp. Phía bên Đại Thịnh đế quốc hiện giờ như một hồ nước sâu, thu hút người dân Trung Quốc của chúng ta chảy qua.

Giờ chúng ta muốn chặn lại dòng nước này, nhưng tốn kém quá không làm được. Vậy sao ta không học thánh hiền ngày xưa lúc trị thủy?

Người xưa đã tổng kết: Chắn không bằng sơ. Nghĩa là ngăn chặn không bằng khơi dòng.

Chúng ta có thể dụ dỗ tất cả người dân dọc khu vực ven sông biên giới di tảng ra xa khỏi chỗ đó là ổn.

Nếu dụ dỗ không xong thì bắt buộc, cưỡng chế...

Ta tin một khi hình thành khu vực trắng ở dọc sông biên giới thì đâu còn ai nữa mà vượt biên!


Bốp! Bốp! Bốp!

Cả phòng họp cao cấp vỗ tay tán thưởng biện pháp ngon bổ rẻ này, duy chỉ có Đinh bộ trưởng bộ Nông Nghiệp là mặt mày méo xẹo, ông ta phản đối kịch liệt:

- Từ từ... Sơ tán, di dời là một vấn đề rất lớn, đặc biệt là ở khu vực dọc sông biên giới đó. Các ông không làm nông nghiệp nên không biết, lưu vực sông đó là vựa lương thực lớn của chúng ta, từ bao đời nay sản xuất lương thực đâu thể thiếu nước.

Giờ di dời hết mọi người, ai cày cấy, ai trồng trọt, rồi lấy lương thực đâu mà ăn?

Cả phòng họp lại sững sờ, lại rối ren như canh hẹ, lại nhao nhao tranh luận như đàn ong vỡ tổ...

Có vẻ như khốn cảnh của Bắc Kinh vẫn còn dài dài...

...

Cách một phần tư vòng trái đất, tại rìa sa mạc Sahara, Giang Bình An không hay biết gì về chuyện khó khăn của Bắc Kinh, nếu biết thì chắc chắn hắn chỉ có càng vui mừng khi anh chàng to con phương Bắc này khốn khổ.

Có thể nói lịch sử S quốc luôn gắn liền với kháng chiến, chống lại xâm lược từ nhiều đế quốc, trong đó ân oán nặng nhất thuộc về phương Bắc.

Nhưng từ khi hắn xuất hiện cuối năm 1960, thế giới này đã thay đổi rất nhiều, ngay cả bản thân của Giang Bình An cũng không phát hiện ra hiện giờ hắn giống như một cọng dây xích bằng sắt vắt ngang qua dòng sông lịch sử, ngăn cản không cho kẻ thù phát triển, ngăn cản không cho mọi người đổ xô đi phát triển kinh tế công nghiệp tàn phá môi trường...

Thế phát triển của Mỹ và Trung Quốc đã hoàn toàn đứng chựng, thậm chí kinh tế thụt lùi đến mức phải đi vay đi mượn.

Mà đã không có nước Mỹ giàu có về tiền bạc và kỹ thuật hỗ trợ sau lưng, thì mấy con rồng châu Á như Thái Lan, Singapore, Hàn Quốc, Nhật Bản sẽ lấy cái gì mà phát triển?

Thậm chí sự khan hiếm dầu mỏ đã bắt đầu trồi lên mặt nước, khiến cho các tàu đánh cá xa bờ, đặc biệt là các tàu săn giết cá voi cực kỳ tàn nhẫn của Nhật Bản cũng đã bị ảnh hưởng, khó mà tiếp tục tung hoành ngang ngược, lấy lý do nghiên cứu khoa học mà bắt cá voi của cả thế giới về xẻ thịt để ăn.

Dĩ nhiên, đó chỉ là một góc của băng sơn, sự đại náo của Giang Bình An vẫn còn đang ấp ủ, khi nào bùng phát thì khi đó thế giới sẽ phải thiết lập lại một trật tự mới...

...

Quay trở lại phái đoàn của Giang Bình An trốn cái nắng như thiêu đốt của sa mạc Sahara dù chỉ mới có hơn 9h sáng.

Phái đoàn vừa trốn nắng nóng vừa kết hợp khảo sát thăm thú các tòa nhà cao tầng, xem thử các công nhân và lính đánh thuê sinh hoạt có ổn hay không.

Thế nhưng mọi người vừa vào các tòa nhà cao tầng thì lập tức nhận ra ngay sự khác biệt rất lớn về nhiệt độ.

Phía bên ngoài đã có nhiệt độ lên đến 37-38⁰c, vậy mà trong nhà chỉ có 29-30⁰c, có thể nói là khá mát mẻ so với bên ngoài.

Sau đó mọi người đi một vòng tham quan chỗ ăn ở sinh hoạt, chỗ học tập khám bệnh, chỗ ươm giống cây trồng, chỗ xem truyền hình giải trí, chỗ sinh hoạt hát hò nhảy múa tập thể...

Càng đi xem, ngạc nhiên về cuộc sống của mọi người thì ít mà ngạc nhiên về độ mát mẻ, độ thoáng mát của tòa nhà cao tầng thì nhiều.

Lúc này thời gian đã là giữa trưa, nắng nóng gay gắt như lò lửa bên ngoài hoang mạc, nhiệt độ lên tới 42-43⁰c, thế nhưng bên trong các tòa nhà cao tầng, nhiệt độ chỉ có 32-33⁰c phía gần các cổng vào, còn phía sâu sinh hoạt bên trong lại vẫn chỉ có 28-29⁰c, gió mát không hiểu từ đâu mà vẫn phe phẩy cho mọi người mát rượi, chúng còn mang theo hơi nước chứ không nóng ran thiêu đốt như ở ngoài trời.

Tổng thống Hamani Diori rất thắc mắc nhưng ông không lên tiếng vì ông biết trong phái đoàn có một mỹ nhân chuyên nghiệp đặt câu hỏi, dù rằng đã bỏ nghề phóng viên.

Quả nhiên sau khi đi hết một vòng thăm thú, Jessica Alba mỹ nhân đã không kiềm nén được đặt ngay câu hỏi giúp mọi người giải tỏa tò mò:

- Giang thủ tướng, ngài có biết vì sao bên trong tòa nhà này mát mẻ như vậy không.

Giang Bình An chắp tay sau đít, gật gù cái đầu xác nhận như một ông cụ non:

- Ta có biết đôi chút. Trong này mát mẻ và thoáng đãng như vậy là nhờ hai thứ, một là thiết kế và hai là tài liệu xây dựng nên tòa nhà.

Jessica Alba đâu dễ dàng thỏa mãn, nàng truy vấn đến cùng:

- Vậy thiết kế có gì đặc biệt? Tài liệu lại có gì ưu điểm mà làm cho trong này quá mát mẻ, dù rằng ta không thấy bất kỳ hệ thống làm lạnh không khí nào cả? Thậm chí dù không thấy quạt máy mà ta vẫn thấy có gió mát phe phẩy qua người, cực kỳ tươi mát, không bị thiếu hụt oxy gây ngộp thở và khô khan như các tòa nhà cao tầng mà ta đã biết ở bên Mỹ.

Giang Bình An nhún vai.

- I don't know.

Jessica Alba: - Wow... ngài biết tiếng Anh luôn à, vậy sao bấy lâu nay ngài không chịu nói!

- Đừng tưởng bở, ta chỉ biết có 5 câu thôi.

- Năm câu gì?

- Yes

No

I don't know

I don't want

- Còn một câu nữa mà! Câu gì vậy Giang thủ tướng?

Giang Bình An lắc đầu kiên quyết không chịu nói, câu "I love you" này mà nói ra thì cháy nhà ngay, hắn phải giữ gìn cẩn thận.

Giang Bình An nhớ hồi học lớp 6 ở kiếp trước, lần đầu tiên làm quen môn Anh văn là hắn đã học thuộc câu này rồi, chúng bạn lúc đó rất thán phục và khen hắn có khiếu học ngoại ngữ... Sau đó hắn nói câu đó cho một bạn học nữ đẹp nhất lớp, kết quả...

Kết quả là từ đó về sau hắn rất ghét ngoại ngữ, thật sự ghét đến độ học không vô, giờ mỗi lần nhớ lại câu nói này, chỉ thấy một kỷ niệm buồn vô hạn.

Jessica Alba thấy Giang thủ tướng thất thần khi nhắc đến ngoại ngữ, nàng khôn khéo lách ra chủ đề đó để tiếp tục chủ đề chính:

- Giang thủ tướng, ngài nhất định phải nói cho ta biết ưu điểm về thiết kế cũng như về tài liệu, vì sao chúng lại có thể giúp tòa nhà này mát mẻ như vậy!

- Tại sao?

Jessica Alba: - Nếu thành công phổ biến được việc xây dựng nhiều căn nhà như thế này thì các khu khô nóng ở sa mạc, ở châu Phi và cả trên toàn thế giới, mọi người sẽ có thể sinh hoạt được tốt hơn rất nhiều!

- Hảo, ý tưởng của Jessica tiểu thư rất tốt, nhưng ta vẫn không nói được bởi vì... ta không biết.

Jessica Alba: - Ngài mà không biết ư?

- Ta đâu có chuyên môn đâu mà biết!

Nói xong hắn lôi kéo một người máy vận hành tòa nhà do nhà sản xuất đưa theo tặng kèm để trả lời mỹ nhân.

Người máy vận hành: - Ưu điểm lớn nhất tạo ra nhiệt độ thấp bên trong tòa nhà nằm ở thiết kế và tài liệu đúng như Giang thủ tướng đã nói.

Thiết kế thì dựa theo mô phỏng sinh học của các tổ kiến, tổ ong, tổ mối trong tự nhiên để tăng tối đa sự thoáng khí. Luôn luôn có luồng không khí mới mẻ nhiều oxy từ ngoài được hút vào bên trong tòa nhà, qua các ống hút có áp suất không khí thấp hơn bên ngoài rất nhiều.

Luồng không khí mới hút vào này tuy mới mẻ nhiều oxy nhưng rất khô và nóng, vì vậy chúng sẽ được dẫn đi vòng quanh các hồ chứa nước trong tòa nhà để làm mát và tăng độ ẩm.

Sau khi đạt tiêu chuẩn, chúng sẽ được thổi luồng theo hệ thống dẫn đi khắp tòa và chỉ đi một chiều, ngang qua tất cả các khu vực, để cung cấp không khí tươi mát đầy oxy cho mọi người.

Cuối cùng chúng lại bị đẩy ra môi trường bên ngoài mang theo các khí thải carbonic do mọi người thải ra.

Dĩ nhiên đây chỉ là một sự hình dung đơn giản, dễ hiểu nhất mà ta có thể diễn tả để giải thích cho mọi người.

Jessica Alba: - Cảm ơn ngài đã giải thích rất rõ ràng. Nhưng thưa ngài kỹ sư, hệ thống thiết kế dẫn khí này có sử dụng năng lượng điện không?

- Có, các tòa nhà có sử dụng điện để vận hành các loại quạt hút, quạt đẩy kết hợp với các thiết kế về không khí học.

Jessica Alba: - Với kỹ thuật hiện giờ trên thế giới, người khác có thể bắt chước hệ thống thiết kế và dẫn khí của tòa nhà cao tầng này không?






Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.