Đại Náo Từ 1960

Chương 178: . Nước trong leo lẻo hồn đất nước



Chương 178. Nước trong leo lẻo hồn đất nước

- Nơi đó có duyên phận với ta...

Chủ tịch Hà nghe câu nói nhẹ nhàng nhưng sâu thăm thẳm này liền biết tâm ý của Giang thủ tướng đã quyết, ông thầm đáng tiếc nhưng, đây chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn mới là quan trọng.

- Giang thủ tướng, nếu ngài đã có dự định giúp đỡ hàng xóm láng giềng, trợ giúp quê hương đất nước, như vậy ngài sẽ bắt đầu từ đâu?

- Có rất nhiều điều phải làm, nhưng ta sẽ bắt đầu từ hai việc đơn giản nhất, người ta hay nói vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần đầu xuôi thì đuôi lọt.

Người xưa tổng kết, muôn sự của dân có thể quy vào 4 việc: ăn - mặc - ở - đi lại.

Hiện tại ta tin chủ tịch Hà và các lãnh đạo đã cơ bản giải quyết được việc ăn mặc của người dân đúng không?

Nghe đến chính sự, chủ tịch Hà vui vẻ xoa xoa hai bàn tay cười nói:

- Ha ha ha... không giấu gì Giang thủ tướng, ngài đã tặng vàng hai lần, còn tặng cả đống đô la, sau đó là các nước liên quân của Mỹ bồi thường rất nhiều lương thực, thuốc men, bông vải, gỗ, quặng sắt...

Nước ta đã giàu có hơn hẳn, trên cơ bản người dân đều ăn no mặc ấm, thậm chí hiện giờ các thương đội từ Đại Thịnh đế quốc mang hàng hóa sang bán để đổi về trái cây đặc sản của S quốc... đã bước đầu giúp người dân tiến thêm một bước ăn ngon mặc đẹp rồi!

- Chủ tịch Hà, vậy là về ăn - mặc ta không cần lo nữa, chỉ còn lại hai vấn đề là ở và đi lại.

Chuyện đi lại thì quan trọng nhất là đường xá. Nhưng ta biết cả tháng vừa qua S quốc đã liên tục làm mới và sửa cũ về đường xá giao thông phải không?

- Đúng vậy. Chúng ta còn mượn cả kỹ sư xây dựng và rất nhiều máy móc cơ giới để làm các con đường, cây cầu cho chắc chắn và an toàn nhất.

- Ha ha ha... vậy là cuối cùng chỉ còn lại vấn đề nhà ở. Ta biết người dân nghèo ở phía Bắc chỉ có ở nhà tranh vách đất, miền Nam thì nhà lá vách đất.

Cho nên việc đầu tiên về quê hương, ta muốn thành lập hai công ty.

Công ty thứ nhất chuyên sản xuất gạch, ngói đỏ.

Công ty thứ hai chuyên xây dựng.



Cả hai công ty này sẽ có chi nhánh ở tất cả các tỉnh thành, thuê mướn thật nhiều, thật nhiều lao động phổ thông.

Sau đó cả hai công ty này sẽ thực hiện nguyện vọng thứ nhất của ta khi về quê hương: xây dựng cho tất cả người dân bình thường cả nước những ngôi nhà gạch ngói khang trang, xinh đẹp, và chắc chắn.

- Ô... thế Giang thủ tướng không cho mọi người các tòa nhà cao tầng như ở Đại Thịnh đế quốc, Myanmar và Niger sao?

Giang Bình An lắc đầu, hắn giải thích cặn kẽ thêm:

- Các tòa nhà cao tầng chỉ là giải pháp tạm thời ngắn hạn và bất đắc dĩ. Chủ tịch Hà nhớ lại đi, bên Đại Thịnh đế quốc lúc đó có 350 triệu người đang chờ cứu giúp, làm sao mà xây nhà ở cho mọi người kịp!

Phía bên Myanmar thì còn tệ hại hơn vì các hắc bang, các đội quân phiệt luôn là cơn ác mộng của người dân thường, sống nay c·hết mai, vì vậy bắt buộc phải cho mọi người vào các tòa nhà cao tầng mới có được sự an cư, sau đó là lạc nghiệp.

Còn bên phía Niger thì cũng chẳng hơn gì, chủ tịch Hà chắc là thấy cảnh hoang mạc rồi đó, toàn là cát vàng, nắng như thiêu đốt. Nếu không lấy ra được các tòa nhà cao tầng thì đâu thể nào cải tạo hoang mạc cho tốt được.

Nhưng quay trở lại nước ta thì mọi việc lại khác, người dân ai cũng có nhà ở không giống bên Đại Thịnh đế quốc, lại có hoàn cảnh an toàn gấp trăm lần Myanmar, mà điều kiện tự nhiên cũng không khắc nghiệt như Niger nên có thể từ từ xây nhà cho người dân.

- Giang thủ tướng, ngài thật là hao tâm tổn trí vì mọi người. Nhưng vì sao ngài chọn xây nhà gạch ngói giúp người dân?

- Ta nghĩ người dân thường ai cũng thích một căn nhà to rộng được lót gạch đỏ, tường gạch xanh chắc chắn, trên mái nhà thì ngói đỏ xinh tươi, thêm vào mấy cái lu to hứng nước mưa và một cái sân gạch đỏ nữa...

- Rất tuyệt, quả thật dân ta rất thích như vậy. Nhưng các dân tộc miền núi thường thích nhà sàn.

- Ha ha ha... Bản sắc của dân tộc giữ gìn được càng nhiều thì càng tốt, đó là vốn quý văn hóa của cha ông ta truyền lại. Ta tâm nguyện chỉ là giúp những người dân thường đang ở nhà tranh, nhà lá vách đất có được căn nhà bằng gạch ngói mơ ước mà thôi.

Nếu các khu người dân tộc, ai không có điều kiện làm nhà sàn to rộng kiên cố, và thích nhà bằng gạch ngói thì ta sẽ giúp cũng không muộn, tất cả đều là tự nguyện, không ép buộc, huống chi ta cũng có thu phí chứ không phải miễn phí 100%.

- Ồ... ngài mà cũng thu phí sao?

- Ha ha ha... có gì lạ đâu. Nhưng ta chỉ thu phí 10-20% để trả tiền cho công nhân mà thôi, hoàn toàn là phi lợi nhuận. Chính số lượng lớn công nhân trong hai công ty này khi thu được tiền lương cao sẽ trở thành những khách hàng xây nhà đầu tiên đấy. Như vậy dòng tiền trong dân chúng mới được quay vòng, mới phát triển kinh tế nhanh được.

Chủ tịch Hà gật gù, ông thay trà đã nguội bằng một ấm mới pha, hai người nhâm nhi một chút trà thơm cho thấm giọng, sau đó chủ tịch Hà hỏi thêm một vấn đề cuối cùng nữa:

- Như vậy hai công ty gạch ngói và xây dựng chính là ngài muốn giúp đỡ hàng xóm láng giềng. Vậy còn dự án giúp đỡ đất nước thì ngài muốn bắt đầu từ đâu trước?



- Trên đời này thế sự xoay vần, con người luôn luôn lẩn quẩn trong cái vòng:

Sanh - Lão - Bệnh - Tử

Điều ta muốn giúp nước ta vươn lên dẫn đầu thế giới trước tiên chính là về:

Y tế chữa bệnh...

...

Giang Bình An và chủ tịch Hà hai người uống trà, h·út t·huốc lá, bàn chuyện thâu đêm tới sáng.

Ngày xưa, chủ tịch Hà rất thích h·út t·huốc lá, dù biết có hại nhưng Người không thể không hút để làm việc trí não, để vượt qua gian khó, để vượt lên chính mình...

Nhưng nay mọi khó khăn gian khổ đã qua đi, chủ tịch Hà hút là vì vui sướng, nhưng kỳ lạ là không ai cản trở khuyên bảo nữa, vì Người đã uống tiên đan của Giang thủ tướng, cải lão hoàn đồng, sức khỏe trở lại thời 40 tuổi thanh xuân đỉnh phong.

Tối nay cũng vậy, gặp được bạn tâm giao, chủ tịch Hà thật vui vẻ, hai người ngồi phì phèo thuốc lá, lấy trà thay rượu, đối ẩm thâu đêm.

Sáng ra tâm tình vui vẻ, cả hai không chút nào lộ dấu hiệu mệt mỏi, Giang Bình An và cả nhà vợ con mười người cùng chủ tịch Hà và Trần phu nhân cùng nhau đi ăn phở, món ăn hầu như trở thành kinh điển ở S quốc: phở Hano.

Vợ con Giang Bình An thật thích thú thưởng thức những bát phở đơn giản nhưng đậm đà hồn đất nước. Còn Giang Bình An thì hứng chí ngâm luôn cả bốn câu thơ khen ngợi món ăn đặc sản này:

- Nước trong leo lẻo hồn đất nước

Tái nạm gầu gân phục tứ phương

Dù ai ly tán chân trời lạ

Nhớ mãi một tô phở Nội Hà



- Hay lắm nha Giang thủ tướng, bài này nên ghi lại, lộng treo ở quán này làm kỷ niệm.

Chủ tịch Hà bị mấy câu thơ con cóc của Giang Bình An làm ngứa ngáy thi hứng, ông muốn ngẫu tác ngay một bài thơ về phở nữa, nhưng ngẫm nghĩ lại sợ làm ra rồi Giang thủ tướng chịu không nổi nên thôi, tha cho Giang thủ tướng một lần tội dám múa rìu qua mắt thợ.

Trong tiệm phở, việc làm thơ ngẫu hứng là ở phía các ông, còn bên phía các bà thì Trần phu nhân và các cô vợ của Giang Bình An đang rất vui mừng được gặp lại, chị chị em em tíu tít, dĩ nhiên là vợ của Giang Bình An chưa học được tiếng S quốc, mọi người vẫn sử dụng tiếng Tàu.

Trò chuyện không bao lâu các cô vợ bắt đầu chúc mừng Trần phu nhân đã hoài thai, như vậy là chủ tịch Hà đã có hậu đại, thật là một tin vui cho cá nhân và cho cả đất nước.

Giang Bình An trách sao tiệc cưới mà chủ tịch Hà không mời.

Chủ tịch Hà cười xòa xin thứ lỗi vì vài vấn đề nên chỉ tổ chức mấy mâm cơm làm lễ đơn sơ, không mời khách được.

Lúc chia tay, các cô vợ của Giang Bình An biếu tặng Trần phu nhân một bộ nữ trang bằng phỉ thúy đỉnh cấp, Trần phu nhân tặng lại cho các nàng mỗi người một vuông lụa Hà Đông làm kỷ niệm.

Cuộc chia tay thật chóng vánh và vui vẻ, không chút nào sầu thương ly biệt, vì Nam Bắc cách nhau chỉ chưa đến 2000 km, chỉ cần muốn thì xe bay với tốc độ cao nhất 11.000 km/h chỉ cần bay hơn 10 phút thì đã đến nơi, gặp gỡ thật tiện.

Giang Bình An vẫy tay chào tạm biệt mọi người, tạm biệt Hano, về miền Nam định cư.

...

Trong Hắc Phi Long, năm cô vợ líu ríu bàn luận về năm vuông lụa tuyệt đẹp chưa đã thì hành trình đã kết thúc.

Địa điểm Giang Bình An lựa chọn là ngay khu vực nhà trọ hắn đột tử ở kiếp trước. Hiện tại nơi này vẫn còn hoang vu vắng vẻ, nhà dân thưa thớt.

Kiếp trước đã tách tỉnh gọi là Bình Dương, nhưng hiện tại vẫn gọi là tỉnh Sông Bé. Nơi này khá gần với Sài Gòn, một thành phố sầm uất thời Pháp thuộc được tặng mỹ danh là Hòn Ngọc Viễn Đông.

(PS: Bình Dương và Bình Phước có sát nhập và tách ra, vì dễ hiểu nên giả thuyết hiện tại là tỉnh Sông Bé, bao gồm cả hai tỉnh Bình Dương và Bình Phước)

Đặc điểm của vùng đất Giang Bình An lựa chọn là vùng đất gò, khá khô và cứng chắc, không thích hợp canh tác nông nghiệp nhưng lại rất thích hợp thành lập khu công nghiệp, có lẽ chính vì thế nên ở kiếp trước nơi này mới hình thành một khu công nghiệp nổi tiếng bậc nhất cả nước S quốc: Khu công nghiệp S-SIP.

Hắc Phi Long vừa hạ xuống đã có mười người máy kỹ sư và mười vị lãnh đạo của Sông Bé tiếp đón, Giang Bình An và người nhà ra khỏi xe, tay bắt mặt mừng với mọi người.

Phía tỉnh Sông Bé, vị Trần bí thư có mái tóc đã hoa râm đứng ra đại diện chào mừng Giang Bình An:

- Ta là Trần Chánh Trực, bí thư tỉnh ủy, cả tỉnh Sông Bé vô cùng vinh hạnh chào mừng Giang thủ tướng đến đây định cư. Cảm ơn ngài đã tin yêu, lựa chọn tỉnh Sông Bé để trú ngụ. Nếu ngài có bất kỳ yêu cầu hoặc nhiệm vụ gì, xin cứ truyền đạt, chúng tôi xin hứa sẽ dùng toàn lực để hoàn thành chúng...

----

Cảm ơn minh chủ [HongAnh] [Khánh Long] [Nhất Thụ] [Nhật Minh] [Nhật Linh Phạm Nguyễn] [Hoa Trà] [Hàng xóm có nữ] [Triển Đại Hiệp] [Love me again] [Nguyễn Cát Điền] [Jackparot] [Sunflowerrr] [Kadehara Kazuha] [Elf chi vương] [ViTieu Bảo] [Gunny] [Beannn] đã tặng bia, gạch, hoa tươi ủng hộ cho Đại Náo.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.