Ghi chú: Chỉ dành cho khách hàng cấp 3 trở lên. Có tác dụng cải tạo thân thể rất mạnh mẽ, chỉ dùng cho võ giả có thân thể tố chất cao. Có chứa hàn thuộc tính, giúp người sử dụng chống chọi tốt với cái nóng của môi trường xung quanh, rất phù hợp cho các luyện đan sư, luyện kim sư khi làm việc trong môi trường có nhiệt độ quá cao. Không thích hợp cho người thường sử dụng, nếu cố tình sử dụng có thể gây c·hết người.
Sản phẩm: kẹo bạch ngọc liên tử
Giá thu mua: 1000 HP/ gói 10 viên.
Giá bán ra: 2000 HP/ gói 10 viên.
Ghi chú: chỉ dành cho khách hàng cấp 2 trở lên. Được làm từ nguyên liệu Bạch Ngọc Liên Tử. Có tác dụng cải tạo nhẹ thân thể, giúp chống cái nóng do thời tiết. Mỗi ngày ăn 1-3 viên. Có thể sử dụng cho phụ nữ có thai và đang cho con bú với liều lượng tối đa 1 viên kẹo mỗi ngày.
Nhìn giới thiệu thì đây quả là hai sản phẩm rất thích hợp cho Giang Bình An và gia đình hắn lúc này.
Vợ con thì chỉ ăn được kẹo Bạch Ngọc Liên Tử để chống nóng, và cải tạo một ít thân thể. Riêng Giang Bình An đang muốn tìm loại kỳ quả thay thế chu quả để cải tạo thân thể thì Bạch Ngọc Liên Tử này quá thích hợp.
Thứ nhất là theo như giới thiệu thì hiệu quả cải tạo thân thể sẽ cao hơn rất nhiều lần so với chu quả, điều này thể hiện qua giá tiền cách biệt: chu quả chỉ bán giá 500 HP/trái, còn Bạch Ngọc Liên Tử thì 2 triệu/ hạt, cách nhau đến 4000 lần.
Thứ hai là hiệu ứng chống nóng sẽ rất tốt. Giang Bình An nghĩ đến cảnh ăn chu quả rèn luyện giữa trời nóng hừng hực như vầy là hắn thấy sợ, lúc đó chắc chui vào bể tắm bỏ nước đá vào thì may ra mới chịu nổi. Giờ đã có loại sản phẩm mới này, hứa hẹn tình hình tập luyện của hắn sẽ rất tốt đẹp.
Bữa cơm nhà mau chóng trôi qua, cả nhà ngồi hóng mát trước hàng hiên nhìn ra xung quanh, thật sự thì chưa có cảnh gì đẹp cả.
Lâu Hiểu Nga: - Bình An, sao chàng không hóa phép cải tạo xung quanh cho xanh tươi đẹp đẽ? Trồng thêm các loại kỳ hoa dị thảo, như vậy nhà ta sẽ đẹp lung linh ngay giống như thánh hồ Bình An bên Niger vậy đó!
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, cùng nhau thắc mắc giống như vậy... Giang Bình An cười khổ lắc đầu nói ra nguyên nhân bất đắc dĩ:
- Ta mang mọi người về đây là để ẩn cư. Cư là cư ngụ, ẩn là ẩn mình. Giờ mới về đây mà căn nhà và vườn cây đẹp lung linh, vậy chẳng phải bị lộ tẩy hết hay sao?
Các kiều thê nghe vậy mới nhớ tới mục đích chính của chồng, sau đó lắc đầu ỉu xìu.
Hà Vũ Thủy: - Thôi đành vậy, dù còn xấu nhưng dù gì sẽ đẹp lên thôi mà.
Sau đó mọi người nhìn lại xung quanh: ao cá mới đào, cây to mới ươm trồng chưa bén rễ, còn thiếu sự phồn vinh thịnh vượng bừng bừng sức sống, nhưng ai cũng tự hình dung được vài tháng nữa đâu sẽ vào đấy ngay thôi!
Chỉ có điều cái nắng nóng quá oi bức khó chịu đối với vợ con là dân từ phương Bắc... mọi người đổ mồ hôi ào ào...
Không thể để vợ con khổ thêm vì nắng nóng nữa, Giang Bình An lấy kẹo Bạch Ngọc Liên Tử mới mua phân phát cho mọi người ăn thử xem hiệu quả như thế nào.
Viên kẹo tròn vo bằng viên bi ve, có một đầu hơi nhô lên hệt như một hạt sen thực thụ, màu trắng tinh, tỏa hương thơm dìu dịu. Chỉ mới cầm trên tay đã mang theo một luồng lạnh lẽo băng băng sảng khoái.
Mọi người cho kẹo vào miệng, chưa kịp nhai thì nó bắt đầu tan rã, tỏa hơi lạnh buốt, một chút vị ngọt, một chút hương thơm ngan ngát.
Giữa trưa nắng nóng ngậm viên kẹo Bạch Ngọc Liên Tử này quả nhiên là băng hỏa nhị trọng thiên, bên ngoài nắng nóng hừng hực, bên trong lại lạnh lẽo như hàn băng.
Ai cũng không hẹn mà đều cùng nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác lạnh lẽo sảng khoái này, dần dần cái lạnh trôi tuột từ đầu lưỡi xuống cuống họng, rồi tới thực quản, dạ dày...
Xuống tới dạ dày không được bao lâu, từng luồng hơi lạnh lại từ bụng lan tỏa khắp toàn thân, chiến thắng dần dần cái nóng nực bên ngoài.
Sau vài phút, viên kẹo đã ăn hết, bụng không còn lạnh lẽo nữa, nhưng thật kỳ diệu là mọi người lại không thấy nóng nực gì nữa, ai cũng thấy mình mẩy mát mẻ thoải mái...
Lâu Hiểu Nga: - Bình An, đây là kẹo thần tiên gì mà tuyệt quá vậy?
- Đây là kẹo Bạch Ngọc Liên Tử. Làm từ hạt sen Bạch Ngọc, vừa tốt cho cơ thể, vừa có thể chống lại thời tiết nóng nực.
Tần Kinh Như: - Trời ạ! Vậy mà hôm bữa bên sa mạc Sahara, Giang ca ca không chịu lấy ra để mọi người ăn chống nóng.
- Khà khà khà... mấy ngày vừa qua ta bận rộn kinh khủng, giờ rảnh rỗi một chút mới làm ra đó!
Hà Vũ Thủy: - Bình An ca bận rộn là phải rồi, nhất là phải dỗ dành cho giai nhân nữa, đúng không các tỷ tỷ?
- Đúng! đúng! đúng!
- ???
Đang trò chuyện vui vẻ chuyện kẹo Bạch Ngọc Liên Tử, các cô vợ bỗng nhiên quẹo phắt qua chuyện phấn hồng giai nhân làm Giang Bình An khổ sở khôn lường...
Nhưng chuyện phu thê thân mật luôn luôn là như vậy, đắng cay ngọt bùi luôn xen lẫn vào nhau, tuy là khổ vậy nhưng cũng sướng vậy... chỉ cần có tâm để cảm nhận là hạnh phúc viên mãn.
Đang cùng các chị em vây công tố cáo chồng mình túi bụi, Tần Hoài Như sực nhớ đến một chuyện quan trọng, nàng hỏi thăm chồng:
- Giang lang, sao lúc trước chàng nói là muốn cho cả nhà quan sát cảnh xây nhà, gầy dựng cơ ngơi ở đây, thế nhưng bây giờ căn nhà lại có sẵn làm sao xem xây dựng được?
- Hoài Như nàng nói đúng, ta có muốn cho các nàng và các con xem cách làm căn nhà ở đây như thế nào, nhưng mà không kịp, hôm nay đã là 25 Tết, chỉ vài bữa nữa thôi là tất niên rồi, ta đành cho người làm trước vậy. Thật sự là quá bận rộn...
...
Nhờ có kẹo Bạch Ngọc Liên Tử, các vợ con đã dễ chịu, sau khi trò chuyện một chút, mọi người đều về phòng ngủ trưa, không bị thời tiết nắng gắt vướng bận.
Đến chiều tối, Giang Bình An và vợ con đi thăm một vòng hàng xóm xung quanh, chỉ mình hắn nói tiếng S quốc chào hỏi mọi người, vợ con thì cầm quà biếu xén làm lễ ra mắt, tất cả đều là bánh kẹo thông thường, mỗi nhà tặng một bọc to đùng, vừa tặng Giang Bình An còn vừa mời mọi người buổi trưa ngày mai 26 Tết, sang nhà của hắn làm khách, ăn tiệc tân gia kết hợp với tất niên.
Xung quanh bà con láng giềng chỉ gần chục căn nhà, quả thật là dân cư thưa thớt, nhưng tình làng nghĩa xóm rất tốt, mọi người đều biết về nhau, hòa thuận với nhau rất tốt.
Vì mục đích ẩn cư đạt được hiệu quả, Giang Bình An đã báo trước với vợ con và chính quyền là hắn sẽ cải trang khi giao tiếp với mọi người xung quanh để ẩn dấu thân phận Giang thủ tướng.
Giang thủ tướng mặc vest trắng hào hoa phong nhã, như một bạch mã hoàng tử, lắc mình biến hóa thành cậu hai Giang, chuyên mặc bộ đồ thể thao: quần thun dài, áo thun ngắn tay màu nâu đất. Màu này bị vợ con chê xấu nhưng được cái không nổi bật, phù hợp hoàn cảnh xung quanh.
Phong cách ăn mặc thay đổi một trời một vực đã khiến người khó nhận ra, hắn còn đeo vào mắt kính không độ, miệng thì để ria mép ngầu ngầu, vậy là người lạ không ai nhận ra được.
Giới thiệu với hàng xóm láng giềng, cậu hai Giang tự nhận mình là người từ Đại Thịnh đế quốc đến đây định cư làm ăn, vợ con thì cưới hỏi ở bên đó nên theo luật pháp bên đó, có thể có nhiều vợ.
Nghe đến đây mấy ông chồng ai cũng xôn xao nhộn nhạo, nhưng mấy bà hầm hè chống nạnh nhìn lom lom làm anh nào cũng ớn, không dám hé răng hỏi thăm chuyện bên Đại Thịnh như thế nào? Từ đây đi qua đó có khó không? Lấy nhiều vợ bên đó dễ dàng không?
Chỉ riêng vụ hỏi thăm con gái bên Đại Thịnh đế quốc có đẹp không, là không ông chồng nào cần phải hỏi. Họ chỉ nhìn sơ qua nhan sắc của năm cô vợ cậu Hai Giang là đã tự tưởng tượng:
"Chà... người gì mà đẹp dữ vậy nè, bên Đại Thịnh đế quốc con gái chỉ cần một nửa mấy cô vợ này thôi, thì đã là hoa khôi ở đây rồi!"
Nói như vầy không phải con gái S quốc hiện giờ không đẹp, mà vì hoàn cảnh quá lam lũ, da dẻ tóc tai không chăm sóc tốt nên ngăm đen cháy nắng, không có lụa là quần áo để xe sua trang điểm mà thôi...
...
Vốn dĩ Giang Bình An muốn đi từng nhà mời mọc và tặng lễ, nhưng mọi người rất nhiệt tình, đi tới nhà ai thì nhà đó liền có vài người đi theo chơi, cuối cùng thành ra dẫn theo cả một đại đội rất nhiều người.
Đánh một vòng tròn lớn, cuối cùng mọi người lại quay lại nhà của Giang Bình An.
Thím hai Thơm: - Mèn đét ơi, chỗ này thấy mấy chú kia làm có vài ngày sao dựng nhà nhanh dữ vậy nè!
Cô ba Liên: - Phải công nhận nhanh dữ hén! Chồng tui nói đợi dựng nhà chạy qua giúp một tay ai mà ngờ chưa kịp giúp thì nhà đã dựng xong rầu!
Ông bảy Cò đầu tóc bạc phơ nhưng vẫn còn quắc thước và minh mẫn, là người đức cao vọng trọng ở nơi này, ông nhìn sơ xung quanh thấy căn nhà ngói ba gian quá bự, lại thêm hai căn hơi nhỏ chút ở hai bên thì lẩm bẩm trong lòng:
"Ái chà chà... Đây là một tôn đại thần, rồng đến nhà tôm đây mà. Cách cục này quá lớn, hai căn nhà hai bên là theo kiểu nhà tiếp khách, mà nhà tiếp khách này đã to bằng mấy nhà phú hộ ngày xưa rồi, lại có tận hai căn... Như vậy đủ biết cậu hai Giang này giao du rộng rãi đến cỡ nào. Nhìn dáng vẻ đường đường chính chính lại rêu rao to lớn như vầy, chắc có lẽ không phải gián điệp thù địch. Có lẽ thật sự là đại thương nhân đến đây lập nghiệp rồi đa!"
Xoay chuyển ý nghĩ trong lòng thật nhanh, ông bảy Cò tuyên bố với mọi người:
- Bà con cô bác, cậu hai Giang đến đây lập nghiệp chân ướt chân ráo, chúng ta chưa giúp gì được, giờ ngày mai cậu lại bày cỗ mời chúng ta. Vậy bắt đầu từ ngay đêm nay, mọi người nên bày tỏ tình làng nghĩa xóm, xúm nhau làm một bữa cổ thịnh soạn cây nhà lá vườn ở ngay đây, để chiêu đãi cậu hai Giang và gia đình, mọi người thấy như thế nào?
Giang Bình An chưa kịp phản ứng gì, các vợ con thì lại càng không biết tiếng S quốc nên nghe mà không hiểu...
Liền thấy xung quanh vài chục người nghe bô lão trong xóm nói vậy, đã vỗ tay rần rần, sau đó lại túa về nhà đem đồ vật đến đây: người ra con vịt, người ra con gà, người ra túi nếp, người ra bịch đậu xanh để gói bánh...
Mọi người phát huy tinh thần hiếu khách của dân miền Nam nói riêng và người dân cả nước nói chung, không ai nghĩ về khốn khó của bản thân, tất cả đều vô tư đóng góp làm bữa cỗ đãi hàng xóm mới.
Giang Bình An thấy cảnh này thì trong lòng lên men, gần hai tháng nay hắn dựa vào bàn tay vàng chuyên đi giúp người, người thân có, người quen có, người xa lạ càng nhiều... Vậy mà giờ đây, vừa đến nơi này, hắn lại được mọi người giúp đỡ thật ấm lòng...