Đại Náo Từ 1960

Chương 199: . Bán tài nguyên thiên nhiên



Chương 199. Bán tài nguyên thiên nhiên

- California đang sốt đất... giá nhà và đất đang tăng nhanh như phi mã!

Windy: - Bingo! Johnson, ông nắm truyền thông nên tin tức nhạy bén quá.

Johnson: - Ha ha ha... làm nghề của ta, không nắm tin tức hot nhất thì dẹp tiệm lâu rồi. Bên California đó lúc nào ta cũng cho nằm vùng cả trăm phóng viên nằm vùng khắp nơi, tin tức gì mà không có.

Peter: - Nhiều khi ta hay tự hỏi, không biết bên truyền thông của Johnson và phía FBI của lão Bean, ai nhạy bén hơn?

Bean trùm CIA nhảy ra phân bua:

- Peter à, truyền thông và FBI tuy nhạy bén nhưng rõ ràng hai hướng khác nhau, FBI là chuyên thu thập thông tin về an ninh quốc phòng, còn truyền thông là về tin tức dân sinh, kinh tế, chính trị...

Windy: - Ha ha ha... Bean này, ông đừng giải thích, giải thích là che giấu. Bên FBI và truyền thông đụng độ nhau hà rầm, mọi người nghe riết rồi chán luôn. Giờ quay lại California đi.

Các phú hào cầm tiền tỷ chạy qua đó mua đất, xây nhà, rồi lại bán nhà bán đất... Nhu cầu bất động sản bên đó gia tăng chóng mặt, kéo theo giá cả leo thang giống như chơi thuốc kích thích.

Điểm đặc biệt thu hút các phú hào là không có thuế bất động sản hoặc thuế thừa kế... Họ có thể yên tâm thoải mái sở hữu hàng trăm, hàng ngàn bất động sản mà không sợ không có tiền đóng thuế như ở chúng ta.

Edward: - Này này, nói đến thuế là nghề của ta... Ai nói bên California không thu thuế nhà đất?

- ???

Edward: - Họ thu thuế mua bán 5% đó.

Johnson: - Trời ơi, ta tưởng chuyện gì. Chuyện 5% là có, nhưng hai bên mua bán chia đều, mỗi người chịu có 2,5% mà thôi, và đây là thu một lần chứ không phải mỗi năm thu cả đống thuế như các ông đâu Edward.

Edward: - Họ thu một lần, nhưng mỗi lần mua đi bán lại đều thu mà!

Windy: - Đồng ý, nhưng mua đi bán lại người ta có lợi nhuận cao hơn rất nhiều so với 2,5% thuế phải đóng. Cái mức 2,5% này quá rẻ so với giá cắt cổ của các ông đó Edward!

Georges tướng quân tính tình nóng nảy, gặp hai bên đôi co nên bực quá can thiệp:



- Thôi làm ơn dừng lại đi các ông, để Windy nói tiếp. Nãy giờ ta chỉ nghe các phú hào đầu tư nhà đất kiếm tiền rồi t·rốn t·huế, đâu có liên quan gì việc nhiều dân thường tụ tập qua bên đó?

Windy: - OK, xin lỗi lạc đề một chút. Các phú hào đầu tư nhà đất, đầu tư xây dựng bất động sản thì quá trình xây dựng này thu hút một lượng cực lớn công nhân, tạo ra quá nhiều việc làm ổn định cho người dân.

Có một điều đặc biệt về mức lương bên California đó mà ta chắc là các ông chưa biết!

Georges tướng quân: - Cứ nói huỵch toẹt ra luôn đi, đừng đi lạc đề nữa Windy!

Windy: - Ha ha ha... lần này không lạc đề nữa vì đã tới ngay đáp án rồi. Mức lương hiện tại của California đã cao gấp đôi phía nước Mỹ chúng ta rồi!

Vừa nghe đến đây, tân tổng thống dù đang yểu xìu, cũng không chịu nổi phải nhảy vào thắc mắc:

- Cái gì? Tại sao lại gấp đôi được? Bộ mấy phú hào bên đó không keo kiệt, không kiếm tiền nữa sao?

Windy: - Điều kỳ lạ nằm ngay chỗ đó thưa tổng thống. Các phú hào vẫn kiếm tiền, vẫn keo kiệt, số tiền họ bỏ ra để trả lương vẫn như vậy, còn thu nhập thực tế của phú hào lại tăng lên... và lương công nhân lại cùng tăng lên mới lạ lùng

Một điều nghe như nghịch lý nhưng lại hợp lý và đang diễn ra như vậy ở California vì một lẽ cơ bản: chính phủ bên đó không thu thuế thu nhập cá nhân cũng như của doanh nghiệp.

Tổng thống: - Ôi trời, lại là chính sách zero thuế ma quỷ!

Windy: - Nhưng ngoài chính sách thuế zero làm cho các phú hào và công nhân tăng thu nhập thực tế, thì còn có một yếu tố quan trọng đẩy lương công nhân lên cao.

Edward: - Còn gì ngoài zero thuế nữa chứ?

Windy: - Đó là sự cạnh tranh. Bình thường bên nước ta, thị trường việc làm bão hòa, luôn có thất nghiệp, mọi người quen tư duy là người lao động dư thừa. Nhưng khi qua California thì mọi việc đã khác.

Tất cả phú hào đều muốn tranh thủ mở công ty càng sớm để thu hoạch càng nhiều, và rồi tất cả t·ông x·e nhau, họ phát hiện ra là thiếu công nhân.

Nguồn cung lao động thiếu, nhu cầu lại cao, lập tức đẩy giá nhân công lên cao ngay thôi.



Đó là chưa kể việc công nhân bên California, rục rịch muốn chạy qua Niger trồng cây lãnh lương cao, khiến nguy cơ thiếu công nhân càng cấp bách, đặc biệt là giới thanh niên nam nữ trẻ tuổi, đám nhóc này nghe nói đi khiêu chiến sa mạc, cứu lấy địa cầu... là hăng máu gà lên ngay.

Câu trả lời quá rõ ràng, làm ai cũng hiểu tại sao dân chúng di dân qua California nhiều như vậy.

Tân tổng thống giọng nói yếu ớt hỏi thêm một vấn đề quan trọng nữa:

- Windy, hiện giờ là giữa tháng 2, sau này dân chúng nước Mỹ còn có xu hướng di dân qua đó nữa không?

Windy trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói thật ra suy đoán của mình:

- Theo cái nhìn của ta, giới phú hào sẽ không di dân nữa...

Chưa đợi trong phòng họp cao cấp mọi người mừng rỡ, Windy lại đổ một xô nước vào mặt mọi người:

- Những phú hào ở lại đều là những người không thể ra đi với nhiều lý do, nhưng họ đã chuyển rất nhiều sản nghiệp, gia tài qua California rồi.

Nhưng trái với xu hướng phú hào không đi, người dân thường lại sẽ đi ồ ạt qua California.

Peter: - Vì sao? Chẳng lẽ cũng là đi kiếm việc làm?

Windy: - Dĩ nhiên rồi, nếu các xí nghiệp của chúng ta ở đây không khởi động lại, thất nghiệp là không tránh khỏi, chắc chắn người dân phải đi qua đó tìm việc. Đồng lương mới sẽ cao gấp đôi, lại không cần đóng thuế, thành ra lương thực lãnh cao gấp 2,5 - 3 lần ở đây. Nếu may mắn đi thẳng qua Niger tắm nắng trồng cây thì lương cao 4 - 5 lần và vẫn không đóng thuế...

Tân tổng thống cố gắng thêm một lần nữa:

- Ok... Windy đã nói rất rõ. Đối mặt với chúng ta hiện giờ là một bài toán nan giải. Tư bản rút đi, các xí nghiệp đình trệ, người dân thất nghiệp, di dân ồ ạt...

Nhưng xin mọi người hãy cố gắng lên, dù cho khó khăn tệ hại như thế nào thì chúng ta cũng sẽ có cách tìm được hướng giải quyết mà thôi.

Nước Mỹ rộng lớn, luôn được cho là tài nguyên thiên nhiên phong phú. Chúng ta vẫn còn rất nhiều loại quặng mỏ khoáng sản để xuất khẩu, các sản phẩm về gỗ cũng rất nhiều. Chỉ cần xuất khẩu thì chính phủ sẽ có lại nhiều tư bản, khởi động lại các nhà máy xí nghiệp, tạo lại các cơ hội việc làm cung cấp cho người dân.

Bốp... bốp... bốp... bốp... bốp...

Một tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt cho giải pháp của tổng thống, các lãnh đạo nghe nói chuẩn bị mạnh mẽ bán tài nguyên thiên nhiên thì ai cũng xoa tay hầm hè, muốn nhảy ra chia sẻ phần bánh kem béo bở này.



Chuyện bán tài nguyên thiên nhiên để kiếm vốn quá đơn giản, nhưng không ai ngu dại lên tiếng, giờ chờ được vị tổng thống bất đắc dĩ này lên tiếng, mọi người thấy nhẹ nhõm trong người, đã có dê thế tội thì ai cũng yên tâm chờ chia bánh kem để ăn.

Về phần tổng thống, ông không ngu ngốc đến nỗi không hiểu mọi người nghĩ gì khi sáng mắt vỗ tay tán thưởng ông. Nhưng cái kiếp làm dê thế tội này ông đã chấp nhận từ trước, nên giờ vẫn thản nhiên làm, miễn là... có bánh kem đút túi là được. Vả lại đang ngồi ở đây, ai cũng đều hiểu tình cảnh lần này quả thật là bế tắc, phải đi đến bước đường bán tài nguyên thiên nhiên để cứu lấy đất nước.

Lý do đó đủ cường đại để tân tổng thống thoải mái đưa ra quyết định trên.

Nhưng vỗ tay ào ào, sau rồi mọi người lại phát hiện một người không hề vỗ tay, thậm chí người này còn ngồi lắc đầu ngao ngán.

Tổng thống: - Johnson, tại sao ông lại như vậy? Chuyện bán tài nguyên thiên nhiên này không hợp lý sao?

Johnson: - Không, lần này ngài đưa ra quyết định rất hợp lý. Nhưng xin thứ lỗi, ta lại thấy không khả thi.

Edward: - Sao lại không khả thi? Buôn bán thôi mà, quá dễ dàng, chỉ cần có hàng là được. Chúng ta có hàng, không lẽ bán không được?

Johnson: - Edward, mặc dù không thích ông lắm nhưng lần này tôi phải công nhận ông nói đúng! Đúng là chúng ta có tài nguyên thiên nhiên, nhưng bán không được...

Nhìn mọi người giận dữ chuẩn bị chửi kẻ muốn phá bánh kem trước mặt mọi người, Johnson không muốn nghe chửi vô nghĩa nên vội vã giải thích:

- Hey... cứ nghe tui nói hết ... ok? Đầu tiên là quý vị chưa nắm được tình hình khó khăn trong hiện tại. Giới truyền thông chúng tôi đã nắm được thông tin các tập đoàn dầu mỏ hiện tại đã bắt đầu cạn kiệt dầu thô.

Thậm chí hiện nay khai thác không ra dầu, giá dầu thô tăng cao bất thường nhưng vẫn không có dầu cung cấp, dường như cả thế giới đều hết dầu thô để khai thác.

Peter: - Hết dầu khai thác ư? Ta có nghe các mỏ dầu toàn cầu thường lên tiếng nói khó khai thác, nhưng vẫn khai thác được mà?

Johnson: - Peter, đây là thông tin mật bị rò rỉ, các tập đoàn dầu mỏ giấu diếm vì sợ khủng hoảng, họ đang cố gắng tìm kiếm khắp thế giới các mỏ dầu mới để tiếp tục thống trị nguồn nhiên liệu quý giá này. Nhưng đáng tiếc... chưa có dấu hiệu khả quan nào cả.

Georges tướng quân: - Thế sao ta vẫn thấy mọi người có xăng dầu để sử dụng dù rằng giá cả cao thật đấy?

Johnson: - Đấy là dầu các tập đoàn dự trữ, theo nguồn tin mật, có lẽ chưa đầy một tháng nữa toàn bộ dữ trữ sẽ cạn kiệt, chỉ còn có xăng dầu dự trữ để phục vụ cho y tế, an ninh... Còn vận chuyển thương mại thì ta e rằng không thể.

Khi đó xe tải không vận chuyển được, tàu biển không có dầu để đi... thì chúng ta bán tài nguyên thiên nhiên bằng cách nào? Đó là chưa kể tất cả tài nguyên thiên nhiên đều phải sử dụng máy móc để khai thác, mà không có xăng dầu thì chúng chỉ là những đống sắt vụn mà thôi...

Lấy đâu ra tài nguyên thiên nhiên cho các ông bán?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.