Đại Náo Từ 1960

Chương 266: . Cảnh còn người mất



Chương 266. Cảnh còn người mất

- Có chứ sao không! Theo dõi rất nhiều.

Giang Bình An trả lời làm ba người chủ tịch Hà, Hamani Diori, U Nu nhăn nhó dở khóc dở cười.

Cuối cùng chủ tịch Hà hỏi dò: - Vậy Giang thủ tướng phát hiện được gì đặc biệt của ba chúng tôi không?

Giang Bình An hớp thêm ngụm trà đắng, thong dong trả lời:

- Đặc biệt thì không có phát hiện, chỉ thấy chủ tịch Hà cứ rảnh rỗi là lén lút làm thơ viết văn. Hamani Diori thì lén lút đi tìm mấy mỹ nữ. Riêng U Nu là siêng năng nhất, hầu như điên cuồng làm việc.

Chủ tịch Hà và U Nu thở phào thoát nạn, Hamani Diori thì nhảy nhổm la làng:

- Wey... Làm gì có chuyện ta đi kiếm mỹ nữ chứ! Giang thủ tướng à, tha cho bọn ta đi. Muốn nhìn lén thì thiếu gì đối tượng chứ! Không lẽ ngài cứ muốn theo dõi cuồng hoài hay sao?

Giang Bình An: - Ừ! trước mắt còn phải theo dõi cuồng thêm một thời gian rất lâu nữa.

Hamani Diori: - Ối trời ơi! Tại sao?

Giang Bình An: - Ha ha ha... ngài yên tâm đi Hamani Diori, mấy tình phụ của ngài ta đã biết hết rồi, không nhìn nữa đâu. Sắp tới ta phải theo dõi là những tổ chức, những cá nhân muốn phản kháng, muốn c·hiến t·ranh, hoặc muốn phạm tội trên phạm vi cả thế giới kìa. Ta đã hứa thế giới không còn xung đột vũ trang, không còn c·hiến t·ranh đổ máu. Lời hứa ra ta phải tìm cách thực hiện. Sau này các băng nhóm phạm tội, các tổ chức phản kháng sẽ bị ta hốt trọn ổ đưa qua hoang mạc Sahara cho ngài đấy Hamani Diori. Lúc ấy ngài nhớ sắp xếp cho họ nhổ cỏ trồng cây nhé.

Hamani Diori thấy mình trêu chọc rên rỉ vài câu đã khiến cho Giang Bình An nở được nụ cười thì khoái chí nói: - Yên tâm, bọn t·ội p·hạm trước giờ được gửi qua hoang mạc Sahara rất nhiều, ta và cấp dưới rất có kinh nghiệm.

Chủ tịch Hà lo lắng: - Giang thủ tướng, vừa mới sát nhập cả thế giới, chắc chắn bọn t·ội p·hạm, bọn p·hản đ·ộng sẽ nổi lên khắp nơi... Nếu ngài dùng đại pháp lực bắt hết họ đi cải tạo lao động bên hoang mạc Sahara, tuy cũng là một biện pháp hay giải quyết tận gốc vấn đề... Nhưng những kẻ một thân một mình thì không sao, nếu có người vợ con nheo nhóc, hoặc có cha mẹ già không ai nương tựa thì sao?

Giang Bình An ánh mắt trở nên quyết liệt: - Cứ bắt hết... nếu một thân một mình thì cải tạo không lương vài năm. Nếu có vợ con, cha mẹ phụ thuộc thì lập hồ sơ, cho những người thân này được hưởng lương 100% của kẻ xấu. Xem như kẻ xấu đi xuất khẩu lao động gửi tiền về, nhiều khi như vậy họ còn hạnh phúc hơn khi kẻ xấu ở nhà nữa.

Đét...



Chủ tịch Hà vỗ đùi một cái thật mạnh, khen ngợi nức nở: - Hay, thật tuyệt vời! Vừa trừng gian vừa giúp người khốn khó. Ta bái phục ngài sát đất luôn Giang thủ tướng ơi!

Giang Bình An lắc đầu cười khổ: - Ta mà hay ho cái gì, chỉ được cái tiền nhiều xài không hết nên mới nghĩ ra biện pháp thô bạo này mà thôi. Không chừng bọn t·ội p·hạm biết được mình đi cải tạo mà ở nhà được lãnh lương cao, bọn chúng sẽ ùn ùn phạm tội để b·ị b·ắt đi ấy chứ!

Ha ha ha...

Cả ba người chủ tịch Hà cười đau bụng trước cái viễn cảnh mà Giang Bình An tự giễu. Nhưng biết đâu chừng đó chính là sự thật thì sao!

U Nu: - Ta nghĩ bọn t·ội p·hạm, khủng bố nếu làm như vậy thì thà đi đăng ký trồng cây thẳng bên châu Phi chắc còn được tự do tự tại hơn ấy chứ!

Giang Bình An: - Đúng là như vậy, nên sắp tới nhiệm vụ của ba ngài sẽ rất nặng nề. Hãy tuyên truyền thật sâu rộng chuyện xuất khẩu lao động để giải quyết 100% vấn đề thất nghiệp, cuộc sống khó khăn. Đặc biệt đối với những người neo đơn không nơi nương tựa, những người phụ thuộc của mấy tên phạm tội b·ị b·ắt đi... chính quyền phải giúp đỡ họ ăn no mặc ấm. Ta nghĩ nên thành lập các viện dưỡng lão, các trại trẻ mồ côi để nuôi dưỡng những người neo đơn. Chi phí ban đầu sẽ lớn, nhưng về sau lại rất nhẹ vì lương thực chúng ta có dư thừa, quần áo dụng cụ chúng ta cũng có dư thừa, không có lý nào không lo cho họ được.

U Nu: - Giang thủ tướng nói rất chính xác. Hai năm nay cả nước Myanmar, Đại Thịnh đế quốc, và cả S quốc cũ dùng giống lúa Hưng Thịnh 01 gieo trồng một năm 3-4 vụ, giờ lúa thóc đầy kho, xuất khẩu liên tục tăng cao, thậm chí có dấu hiệu dư thừa. Giờ ta cho số lúa gạo dư thừa ấy vào các viện dưỡng lão, trẻ mồ côi quả thật là tuyệt xứng.

Chủ tịch Hà vuốt râu: - Đây mới đúng là một Xã Hội Chủ Nghĩa Lý Tưởng, năng suất lao động của xã hội tăng cao đến một mức độ khiến cho mọi người đều được ấm no hạnh phúc. Giờ Giang thủ tướng ngài thực thi đại kế thành công, khiến cho thế giới "đại hòa đồng" Xã Hội Lý Tưởng xem như đã đạt được một bước tiến lớn đầu tiên, ánh rạng đông đang ở trước mắt tất cả chúng ta rồi.

Nghe lời tâm tình của chủ tịch Hà, ai cũng vui mừng gật đầu, quả thật Xã Hội Chủ Nghĩa chỉ có thể thành công khi năng suất lao động trong xã hội cao vượt bậc, nhờ bàn tay vàng của Giang Bình An, chuyên cung cấp kỹ thuật, giống cây trồng tốt... nên trên cơ bản lương thực và vật dụng hằng ngày đã bước đầu dư thừa, đủ để lo chu toàn cho cả xã hội.

Nhưng trong sự vui mừng, thốt nhiên Hamani Diori gương mặt trở nên buồn rầu vô hạn, ông ta chợt nhớ bạn thân nên đỏ mắt than thở:

- Ôi đáng thương thay Phổ Nghi bạn của ta! Giờ đại kế đã thành lại vắng bóng ông!

Giang Bình An quyết định nói luôn về trường hợp của Phổ Nghi cho mọi người khỏi bỡ ngỡ:

- Về Phổ Nghi, ta cũng thông báo với mọi người một chút. Thật ra ta đang trong quá trình cứu ông ấy...



Hamani Diori: - Hả? Phổ Nghi chưa c·hết?

Giang Bình An: - Không, Phổ Nghi đ·ã c·hết, con trai cũng c·hết, nhưng ta sử dụng một loại đan dược đặc biệt, cần có thời gian 81 ngày mới có thể có 50% cơ hội cứu sống.

- ???

Thấy mọi người ngơ ngác, Giang Bình An đành phất tay lấy luôn hai quan tài thủy tinh chứa hai cha con Phổ Nghi từ nhà hắn qua đây cho mọi người xem.

Hai cỗ quan tài thủy tinh này là hàng tặng kèm, có lỗ thông hơi để giữ hoạt tính của cơ thể. Hiện tại hai cha con bên trong hai áo quan, bên ngoài quan sát thấy rõ ràng sắc mặt cả hai vẫn hồng hào như đang ngủ, chỉ là cơ thể bất động như n·gười c·hết.

Giang Bình An giải thích cặn kẽ về trường hợp hai cha con Phổ Nghi, cuối cùng Hamani Diori lên tiếng:

- Giang thủ tướng, đan dược này quá thần kỳ, 50% cơ hội này đã là rất lớn. Nhưng nếu không thành công, cơ thể tan biến chỉ còn lại một bộ khung xương thì thê thảm quá, nó sẽ gây đau đớn rất nhiều cho người thân còn sống!

U Nu: - Đúng vậy, nếu hoàng hậu Hải Đường mà thấy cảnh đó chắc lại thêm đau lòng một lần nữa!

Chủ tịch Hà: - Có cách nào giữ được thi hài khi thất bại không Giang thủ tướng?

Giang Bình An: - Có, nhà sản xuất đan dược này bán kèm theo một loại vật phẩm thần kỳ tên là Băng Phách. Vừa đủ 81 ngày, nếu không sống lại, cơ thể đổi sắc phải lập tức cho băng phách vào sau đó phong kín quan tài thủy tinh, Băng Phách sẽ đông cứng cơ thể lại vài trăm năm.

Chủ tịch Hà: - Ồ, thế thì hay quá, đây là lưỡng toàn kỳ mỹ rồi còn gì!

Giang Bình An vẻ mặt hơi quái lạ, hắn lẩm bẩm trong lòng:

"Thật tình không biết nhà sản xuất bán đan dược hay bán Băng Phách nữa. Giá Băng Phách đắt gấp đôi đan dược, ấy thế mà đâu có ai can đảm không mua Băng Phách, cuối cùng nhà sản xuất hốt bộn bạc!"

Mọi chuyện đã ngã ngũ, vở kịch lớn đã hạ màn, các bí mật đều đã được bật mí. Sự thương tâm vì c·ái c·hết của Phổ Nghi cũng được giảm bớt phần nào, giờ chỉ còn phải chờ đợi thêm 79 ngày mới biết kết quả.

Chủ tịch Hà, Hamani Diori, U Nu đồng loạt xin thêm người máy tổ chức chính quyền Đại Việt ở các châu lục. Trước mắt mới hợp nhất, mọi người cần nhất sự ổn định nên sử dụng người máy quan chức là lựa chọn hàng đầu, tình thế này rất giống với Đại Thịnh đế quốc những ngày lập quốc.



Sự việc giải quyết ổn thỏa, ba người nhóm chủ tịch Hà quyết định ra về, họ đã biết sự thật về c·ái c·hết của Phổ Nghi nên không cần thiết túc trực bên linh đường nữa. Chỉ còn lại Giang Bình An ngồi một mình nhìn ngắm phía ngoài lớp kính.

Hắn nhớ cũng hai năm trước, hắn và Phổ Nghi hai người lẻ loi, tự tay treo quốc kỳ Đại Thịnh đế quốc lên, tự bàn bạc về quốc sách... Khi Phổ Nghi biết các quan chức đều là người máy, ông ta đã càu nhàu không chịu, khi đó Giang Bình An cũng dỗ dành, nói sử dụng người máy trong lúc đầu lập quốc là tốt nhất...

Giờ cảnh còn người mất...

Bất chợt hoàng hôn bên ngoài phủ xuống. Giang Bình An lại tức cảnh sinh tình, hắn nhớ rõ khi ấy Phổ Nghi từng trêu chọc hắn khi hai người nhìn ngắm hoàng hôn lần đầu tiên từ Thịnh Cung (chương 51):

"- Cảnh hoàng hôn và bình minh luôn thật đẹp, nhất là khi ở trên cao nhìn được thật xa.

- Bệ hạ nói thật quá đúng, chúng quá đẹp, mặt trời lặn và mặt trời mọc giống như việc trên thế gian, luôn có thăng có trầm.

- Ngươi đã là thần tiên tái thế, vậy ngươi có cách nào để luôn thăng mà không trầm không?

- Có chứ, luôn vượt qua giới hạn bản thân là được, ví dụ như khống chế một nước rồi khống chế khu vực, sau đó khống chế châu Á, rồi lại khống chế toàn cầu...

- Nhưng vẫn có giới hạn toàn cầu mà?

- Khà khà khà... khống chế được toàn cầu rồi thì lại khống chế hệ mặt trời, sau đó khống chế dãy ngân hà, rồi vũ trụ, rồi liên vũ trụ..."

Cảnh vật còn đây, câu nói trêu chọc của Phổ Nghi vẫn còn văng vẳng bên tai của Giang Bình An, nhưng người cũ lại đang nằm im trong cỗ quan tài thủy tinh lạnh lẽo.

Giang Bình An ửng hồng đôi mắt, nhìn "hoàng hôn vô hạn hảo" mà thì thầm thê lương:

- Phổ Nghi ơi... lời nói khi xưa ta đã làm được phân nửa:

"khống chế một nước rồi khống chế khu vực, sau đó khống chế châu Á, rồi lại khống chế toàn cầu..."

Ta cũng sắp sửa vượt ra trái đất, chinh phục hệ mặt trời, chinh phục dãy ngân hà... nhưng ông phải ráng mà sống lại để nhìn ngày đó đi... bạn của ta...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.