Rạng sáng ngày 22/12, Quảng Trị mất 2/3 địa bàn vào tay q·uân đ·ội Giải Phóng.
1/3 còn lại co cụm hình thành chiến trường lớn rộng cả chục km vuông, như vậy trên thực tế 9/10 tỉnh Quảng Trị đã được giải phóng.
Vì tranh thủ thời gian trước khi viện quân của địch từ Thừa Thiên kéo đến, Giang Bình An đã tiến hành t·ấn c·ông ngay vào lúc 12h trưa cùng ngày. Điều này góp phần hạn chế địch quân xây dựng các chiến hào, công sự phòng thủ.
Vừa bắt đầu trận đấu, Giang Bình An đã cho biệt đội Ma Thần bắn pháo phá hủy hết 4 trận địa pháo binh của địch sau đó mới tiến công 101 đấu với 4000.
Đại chiến trường lập tức hiện ra mưa bom bão đạn về phía Giang Bình An, hắn cùng biệt đội vừa nâng khiên đỡ đạn tiến lên, vừa tiêu diệt xe tăng, thiết giáp, các ụ súng máy uy lực lớn...
Khi đã tiếp cận thì lại đánh xáp lá cà, khoái đao của hắn vung lên loang loáng, vung đến đâu máu tươi của quân địch tung tóe ra đến đó...
Dường như không có sức mạnh gì ngăn trở được hắn tiến thẳng đến bộ chỉ huy của địch. Nơi này vốn dĩ vô cùng bí mật nhưng dưới sự rà soát của hệ thống, Giang Bình An quá dễ dàng tìm ra.
...
Phía quân địch bị rối như canh hẹ, bốn trận địa pháo ngay từ đầu đã bị phế bỏ. Xe tăng, thiết giáp... ló ra chiếc nào thì b·ị b·ắn cháy chiếc đó. Các ụ súng máy ụ nào khạc lửa thì chỉ vài giây sau, sẽ bị chiếu cố rất chu đáo, và nổ tan xác. Khi bắn đạn thường thì đối phương đã có khiên to bảo vệ, khi bắn lựu đạn thì chưa kịp chạm đất p·hát n·ổ đã bị thu mất...
Cuối cùng bị đối phương áp sát, bất đắc dĩ phải lấy thịt đè người, đánh xáp lá cà, nhưng cái tên đội trưởng đầu bạc lại dũng mãnh phi thường, 1 đấu 10, đấu 100 rồi đấu 1000 hắn cũng chơi tuốt.
Hắn như không biết mệt mỏi, vung đao bầu quá nhanh, càng đánh càng hăng, càng đánh các binh sĩ Việt quốc Cộng Hoà càng sợ hãi né tránh...
...
Chỉ hơn 25 phút, Giang Bình An và biệt đội Ma Thần đã đánh xuyên qua bộ chỉ huy của quân địch, đáng tiếc là bọn chúng đã bỏ chạy, nhưng như vậy đã đủ, toàn bộ chiến trường đã tan vỡ, phía Giải Phóng quân cũng đã tràn vào xé nát hết quân địch.
Giang Bình An không tham gia truy quét, hắn tìm một phòng trống, thu hết biệt đội Ma Thần và ngồi nghỉ ngơi. Trận đánh này thật vất vả, hai lá Thiết Bì phù xém chút nữa là hết giờ sử dụng...
Đến 13h 5' cùng ngày, Giải Phóng quân đã chiếm trọn chiến trường, cờ giải phóng quân đã tung bay phất phới trên cao, đánh dấu thời khắc tỉnh Quảng Trị hoàn toàn giải phóng.
Cuối trận thống kê, có khoảng gần 1000 quân địch bỏ chạy về hướng Thừa Thiên để hội họp với viện quân.
Tội nghiệp cho viện quân từ Thừa Thiên, buổi sáng chúng nhận lệnh cứu viện Quảng Trị, liền lục cục lỉnh kỉnh gom người, sửa soạn v·ũ k·hí, trang bị, quân nhu... Đến hơn 10h sáng xuất phát.
Ai ngờ mới đi 2 giờ đã nghe tin Quảng Trị bị địch t·ấn c·ông, họ cố gắng đi nhanh hơn nhưng còn cách chiến trường 10 km thì gặp tàn binh bỏ chạy từ Quảng Trị, phía sau lại có truy binh của quân giải phóng.
Phía viện quân Thừa Thiên muốn lập trận địa chiến đấu với truy binh nhưng thời gian không kịp và bị cả ngàn tàn binh xông phá hết, họ không sắp xếp tổ chức được. Cuối cùng viện quân đành quay ngược trở về Thừa Thiên, nhưng tổng chỉ huy Thừa Thiên đã biết phía quân giải phóng chiếm mất Thừa Thiên lúc họ vừa đi, giờ chỉ hy vọng kéo về đoạt lại thuận lợi.
...
Phải mất thêm 2 tiếng rưỡi, đoàn quân cứu viện mới quay về nơi xuất phát nhưng chào đón họ là một trận địa phục kích của quân giải phóng, 3000 viện quân cùng 1000 tàn binh Việt quốc Cộng Hoà đành dừng lại xây công sự phòng thủ. Tình cảnh của họ hết sức bi đát vì phía sau lưng truy binh từ Quảng Trị đã đến khép c·hặt đ·ầu đuôi.
Chiến sự bùng nổ nhanh chóng, lần này không có Giang Bình An tham gia. 4000 binh Việt quốc Cộng Hoà bị bao vây bởi 3000 quân Giải Phóng, trong đó 2000 từ Quảng Trị, 1000 từ Thừa Thiên.
(Thừa Thiên vẫn còn 2000 quân Giải Phóng trông coi)
Pháo lại nổ vang trời, phía Việt quốc Cộng Hoà bị bất lợi về địa hình, về tâm lý, và về sức khỏe khi liên tục di chuyển 5-6 giờ qua lại. Cuối cùng trận đấu chỉ diễn ra trong 30 phút thì thắng bại đã phân, phía Việt quốc Cộng Hoà đã đầu hàng. Họ không có hy vọng được "không binh" cứu viện vì cả trăm máy bay trực thăng chiến đấu đã b·ị b·ắn cháy trong chiến trường Quảng Trị mấy giờ trước...
...
16h chiều cùng ngày, Hà Nội nhận được tin báo:
"Quân ta toàn thắng, giải phóng một lần cả hai tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên."
Tin này mọc cánh bay khắp nước Việt, tất cả chiến khu đều hay tin mừng quá lớn này, ngoài ra một lượng lớn "tiền vàng, lúa gạo" cũng được âm thầm chi viện từ Hà Nội đến khắp nơi, niềm vui được nhân đôi, ai ai cũng bắt đầu thấy mùa Xuân đang tràn về. Cả nước đổ dồn ánh mắt về chiến trường B1.
...
Bên Việt quốc Cộng Hoà thì mặt mày méo xẹo, vùng chiến thuật I đã bị mất 2/5, con đường từ Bắc vào Nam đã được mở rộng vào tận sát Quảng Đà, bộ tổng chỉ huy vùng chiến thuật I ở Đà Nẵng đã bị lộ ra trước họng súng của quân Giải Phóng.
Bọn chúng sợ sệt, tháo chạy, dời bộ chỉ huy về tuốt Quảng Ngãi cho an toàn, đồng thời đánh điện báo nguy về Sài Gòn, nhờ chính quyền họ Ngô cứu giúp.
Nhưng cả Sài Gòn lại đang sôi trào sùng sục vì v·ụ t·rộm thế kỷ, các vụ bắt bớ vẫn đang diễn ra quyết liệt. Tình hình đang có xu hướng chuyển qua khủng hoảng vì lúa gạo, tiền vàng kiếm không thấy, làm giới tài phiệt Hoa kiều gây sức ép cho chính quyền bồi thường lúa gạo của họ; phía q·uân đ·ội không có tiền phát lương cũng đang nguy trong sớm tối...
Ngô tổng thống gọi điện cầu cứu phía Mỹ, nhưng lại gặp tình trạng nước Mỹ đang chuyển giao quyền lực từ tổng thống cũ sang tân tổng thống Kennedy. Quá trình chuyển giao này thường làm t·ê l·iệt các hoạt động bình thường của chính phủ, đặc biệt là các hoạt động tài trợ c·hiến t·ranh cực kỳ tốn kém ở những nơi xa xôi.
Nước Mỹ hứa với Ngô tổng thống sẽ chi viện v·ũ k·hí, tiền bạc, lương thực, cố vấn... Trong trường hợp cuối cùng, nước Mỹ sẽ không ngại ngùng tham chiến trực tiếp vào Việt quốc.
Vậy là cuối cùng tổng thống Ngô chỉ nhận được lời hứa hẹn và phải chờ đợi. Bộ tham mưu của chúng hết cách, đành bổn cũ soạn lại, gom quân từ Quảng Ngãi, Quảng Tín để tập trung phòng ngự miền Bắc, như vậy trong một thời gian ngắn, chúng lại tạo ra một chiến trường to lớn tại Quảng Đà, số quân đã lên tới 20.000 chiến trường phòng ngự trải dài và rộng vài chục km²...
...
Tại Hà Nội, trong bộ tổng tham mưu, Bác cùng mọi người bàn bạc về chiến sự:
Võ Đại Tướng tổng kết chiến thắng:
- Báo cáo với mọi người, trong hai ngày 21 và 22 vừa qua, chúng ta đã giải phóng được hai tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên, tiêu diệt và tù binh 18.000 quân địch, nhưng chúng ta chỉ hy sinh 345 chiến sĩ và b·ị t·hương trên 500 người. Đây là một chiến thắng quá to lớn và nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ. Nguyên nhân là gì thì chắc mọi người đều biết, đó là nhờ Thiếu tướng Giang Bình An cùng biệt đội Ma Thần của anh ấy.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, ai cũng vui mừng như Tết đến.
Võ Đại Tướng chép miệng tiếc nuối:
- Gần một ngàn chiến sĩ b·ị t·hương và hy sinh của ta hầu như đều ở trong trận bao vây bắt lấy 4.000 quân địch, trận này thật tiếc là không có Giang thiếu tướng tham gia, nếu có thiếu tướng chúng ta sẽ không t·hương v·ong nhiều đến vậy.
Sắp đến tình hình chiến sự ở khu B1 lại tiếp diễn giống ở Quảng Trị, quân địch đã huy động quân chủ lực ở cả 3 tỉnh Quảng Đà, Quảng Tín, Quảng Ngãi vào thành lập một chiến trường phòng ngự ngăn không cho quân ta xuôi Nam.
Tình báo cho biết dự kiến sẽ có 20.000 quân địch phòng thủ, xe tăng và thiết giáp đông đảo. Chỉ riêng trận địa pháo binh sẽ có từ 10 đến 15 nơi. Máy b·ay c·hiến đ·ấu thì trực tiếp điều từ Sài Gòn ra Đà Nẵng để tiếp ứng.
Bây giờ xin mọi người hãy đóng góp ý kiến, trận này chúng ta sẽ đánh như thế nào?