- Vậy là ngài đã đưa luôn cả 100.000 quân Cộng Hoà cũ vào hệ thống q·uân đ·ội của chúng ta luôn hay sao? Việc này quá mạo hiểm...
Võ Đại Tướng cười ha hả: - Xưa nay c·hiến t·ranh, chuyện dùng "hàng binh" để đánh trận là chuyện thường mà!
- Ặc... nó chỉ là ngày xưa thời chiến đấu thô sơ, phong kiến. Còn bây giờ chiến đấu hiện đại, tù binh còn phải tốn công, tốn của nuôi dưỡng và canh giữ, làm gì có chuyện sử dụng được họ để chiến đấu chứ?
Bác đỡ lời cho đại tướng: - Mọi người yên tâm, chuyện này ta biết và ta quyết định sử dụng. Chắc chắn sẽ dùng tốt vì chúng ta có "biện pháp thuyết phục riêng".
- Nếu thật thế thì quá tốt rồi! Như vậy q·uân đ·ội của chúng ta không sợ thiếu người, càng đánh q·uân đ·ội của ta lại càng nhiều giống c·hiến t·ranh ngày xưa.
Bác: - Bên tình báo đã báo động. Mỹ đã cho tàu sân bay, chiến hạm đi đến gần biển Đông. Thái Lan dùng thuyền đi từ vịnh Thái Lan chuẩn b·ị đ·ánh miền Nam. Lào và Campuchia cũng điều động lục quân đi đánh miền Trung và miền Bắc của ta. Mọi người nghĩ sao?
- Thưa Bác, quân số của họ như thế nào?
- Mỹ: 400.000 quân thủy, lục, không.
Thái Lan: 50.000 quân thủy, lục.
Lào: 50.000 lục quân .
Campuchia: 50.000 lục quân.
Bọn họ nhiều hơn ta gấp 5-6 lần, mọi người thấy sao?
Cả phòng họp im lặng, qua hồi lâu một vị tham mưu lên tiếng:
- Phía Lào 50.000 quân ta không sợ nhưng cũng khó thắng vì chúng ta thua quân số và đánh ở đất khách. Phía Campuchia chúng ta chiếm ưu thế về quân số nhưng bên đó địa hình rất phức tạp, Campuchia lại rất giỏi đánh du kích ban đêm... Tóm lại là khó khăn nhưng có thể cầm cự!
Võ Đại Tướng gật gù xác nhận: - Chính xác là như thế, hai mặt trận Lào và Campuchia chỉ có thể cầm cự.
- Về Thái Lan thì Hải quân của ta có thể đối phó 1-2, nhưng phải dốc toàn lực. Trong khi đó phía Mỹ thì chúng ta vô giải!
Bác vuốt râu mỉm cười nhẹ nhàng:
- Mọi người phân tích rất đúng. Nhưng ta có thể bổ sung thêm, phía Lào và Campuchia nhiệm vụ chủ yếu của họ có thể chỉ là kiềm chế chủ lực của ta, họ sẽ đánh "du kích, quấy rầy" là chủ yếu. Thái Lan có lẽ sẽ muốn đánh sập Hải quân của ta sau đó chiếm lấy vùng Cà Mau và các tỉnh miền Tây, nơi đó là vựa lúa trù phú nhất mà chúng thèm khát đã lâu. Riêng Mỹ thì chắc chắn là chủ lực, chúng sẽ dạo dọc bờ biển, nã pháo vào toàn bộ đất liền của ta, sau đó đưa quân tràn vào bất cứ nơi nào chúng muốn.
Mọi người lo âu nhìn Võ Đại Tướng, đại tướng cũng mỉm cười nhẹ nhàng giống Bác và công bố bí mật:
- Lần này chúng ta khỏi phải mất mặt hỏi thăm Giang tướng quân nữa rồi, cậu ấy đã đưa ra kế hoạch tác chiến chi tiết:
* Đầu tiên là về Lào và Campuchia, chúng ta tương kế tựu kế cũng cầm chân bọn họ. Giang tướng quân sẽ dùng chiến thuật "trảm thủ" thu phục Lào và Campuchia giống như ở Sài Gòn.
* Riêng Thái Lan và Mỹ thì cậu ấy kêu chúng ta chia Hải quân ra để canh giữ từ xa là được!
- Quái lạ! Lào và Campuchia xử lý quá gọn! Nhưng cho Hải quân canh giữ Thái Lan và Mỹ để làm gì vậy ta?
Bác lần này cười to ha hả:
- Ha ha ha... Cậu ta bảo canh giữ để chờ vớt tù binh về sử dụng...
...
1/2/1961, chiến sự đã nổ ra bất chấp sự khuyên can hoặc lên án từ quốc tế.
Hai đoàn quân Việt quốc t·ấn c·ông qua biên giới Lào và Campuchia, tiến thẳng hướng hai thủ đô của hai nước này. Và dĩ nhiên họ đã bị chặn lại rồi giằng co.
Phía Lào và Campuchia lợi dụng địa hình quen thuộc đã cho đặt rất nhiều bãi mìn và tập kích vào ban đêm đối với quân Việt quốc.
Ở kiếp trước của Giang Bình An, khi q·uân đ·ội của nước ta đánh với Khơ Me Đỏ đã bị thua thiệt rất nhiều vì hai chiêu ác độc này. Chính vì vậy lần này Giang Bình An chi viện cho q·uân đ·ội Việt quốc hai pháp bảo ghê gớm:
* Máy dò mìn siêu cấp: dò tất cả trong bán kính 5 km, phát hiện cụ thể chính xác vị trí, chỉ cần đứng cách xa bắn súng hoặc ném đá là phá hủy được bom mìn chôn giấu.
* Mắt kính hồng ngoại siêu cấp: phát hiện dễ dàng cơ thể sống, dù ngụy trang hoặc bôi sình khắp người cũng phát hiện tốt.
Nhờ hai loại pháp bảo này mà các bãi mìn của địch đều vô dụng, quân ta tránh né hoặc phá hủy dễ dàng. Ngoài ra quân ta được căn dặn ngày nghỉ đêm ra, buổi tối thay vì bị "săn mồi" thì kính hồng ngoại lại giúp quân ta thành thợ săn, tiêu diệt tất cả quân địch trong đêm đen.
...
Ngày 2/2/1961, đội thuyền của Thái Lan cũng chầm chậm xuất phát như thể muốn chờ hạm đội của Mỹ cùng đến để gây khó dễ.
Phía Việt quốc lại ngoài dự đoán của quốc tế, chia Hải quân ít ỏi ra làm hai: 1/5 chặn đánh Thái Lan, 4/5 lại muốn chống cự Hạm đội tiên tiến của Mỹ.
Ngày 3/2/1961, hải quân hai bên chưa kịp chạm trán, Trung Quốc lại tuyên bố chống lại Việt quốc, họ tuyên chiến ngay trong thời điểm Việt quốc khó khăn nhất, dùng 50.000 lục quân chia hai đường từ Quảng Tây và Quảng Đông đánh vào miền Bắc Việt quốc.
Chỉ sau 15' Việt quốc lại một lần nữa cứng rắn tuyên chiến với Trung Quốc. Thế giới nghe tuyên bố này liền chỉ biết ngã mũ kính phục Việt quốc, nhưng tất cả các nước đều chuẩn bị xem Việt quốc sụp đổ như thế nào
...
Thật là vất vả cho Giang Bình An phải chờ đợi "cá lớn" cắn câu.
Hắn ráng nhịn không ra tay để chờ q·uân đ·ội Trung Quốc tràn vào Việt quốc, giờ mưu kế thành công, hắn liền ra tay cho thiên hạ chấn kinh.
Đầu tiên hắn chọn anh to con để "ăn" trước. Hạm đội của Mỹ ngay buổi trưa ngày 3/2 đã bị Giang Bình An t·ấn c·ông từ xa làm c·háy n·ổ liên tiếp vài con thuyền chiến nhỏ, q·uân đ·ội Mỹ phải nhảy xuống biển trốn, và được các t·àu c·hiến lớn cứu lên.
Giang Bình An ngồi ở nhà riêng tại Đà Nẵng, nhâm nhi cà phê đá ngắm cảnh biển, lâu lâu lại bỏ vài quả lựu đạn vào các bồn nhiên liệu của t·àu c·hiến Mỹ từ xa.
Tàu chiến nhỏ sau 1-2 giờ c·háy n·ổ lai rai thì đã hoàn toàn bị tận diệt. Nhưng như thế lại vẫn chưa cản được bước tiến của Hải quân Mỹ.
Giang Bình An lại tiếp tục g·ian l·ận, cho thả lựu đạn nổ lai rai các t·àu c·hiến lớn. Chuyện nổ lai rai này rất vui, giống như "mèo vờn chuột" quan trọng nhất là không doạ sợ bên Trung Quốc rút quân chạy trốn.
Mãi đến gần 5 giờ chiều cùng ngày, các t·àu c·hiến lớn của Hạm đội Mỹ đã hoàn toàn c·háy n·ổ chìm lỉm hết xuống đáy đại dương. Hải quân Mỹ lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, họ không còn t·àu c·hiến bảo vệ tàu sân bay nhưng họ lại đã đi sâu vào biển Đông của Việt quốc.
Một vấn đề nghiêm trọng khác nữa là nhân số. Tất cả 400.000 binh lính đều phải chen chúc trên các chiến hạm, tàu sân bay sau khi được vớt lên từ biển.
Tổng chỉ huy của Mỹ đang phân vân không biết có nên quay về hay không thì có người báo cáo:
- Tất cả động cơ của mọi chiếc chiến hạm và tàu sân bay đều bị n·ổ b·om hư hỏng, không di chuyển được nữa!
Tổng chỉ huy quân Mỹ tức giận muốn té ghế, ông ta quay cuồng đầu óc và thều thào:
- Đồ chó c·hết, tất cả chỉ là một cái bẫy... Bọn địch dễ dàng chặn đứng hoặc đánh chìm chúng ta, nhưng chúng dụ chúng ta chạy vào tới đây để đưa đầu người! Ha ha ha... 400.000 đầu người của công dân Mỹ, trong đó có ta.
Một sĩ quan khác vào báo cáo:
- Thưa tướng quân, tin động cơ bị hỏng không di chuyển được đã lan truyền rộng rãi, các binh lính đang bị khủng hoảng...
Tổng chỉ huy ôm đầu khổ sở, giờ đang lênh đênh trên biển, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, cuối cùng ông ta bực tức đứng dậy rút thanh súng lục nạm vàng của mình ra...
Ngay lập tức hai vị sĩ quan nhào đến ngăn cản:
- Tình hình chưa đến mức cuối cùng, sao ngài lại t·ự s·át làm gì?
- Tướng quân là linh hồn của chúng tôi, ngài hãy cố gắng gượng để cứu vớt chúng tôi khỏi tình cảnh tồi tệ này!
Tổng chỉ huy bị hai sĩ quan đè bẹp dưới đất không nhúc nhích được, ông tức quá chửi ầm lên:
- Khốn kiếp... Ai t·ự s·át hồi nào! Buông ta ra để ta đi dẹp b·ạo l·oạn, nhanh lên...