- Ta muốn dùng nguyện vọng còn lại để bái ngài làm sư phụ. Sư phụ tại thượng, xin hãy nhận đồ nhi làm đệ tử!
Giang Bình An nhìn cậu bé Hàn Lập gầy còm nhỏ thó ở dưới đất, có ai ngờ một tiểu tiểu nhân vật như vầy lại trưởng thành một đại boss trong tương lai.
- Vì sao ngươi muốn bái ta làm thầy?
- Sư phụ, ngài là đệ nhất cao thủ trong thiên địa này, ta không bái ngài thì bái ai nữa!
- Ngươi tin lời của ta?
- Cơ hội trước mặt không nắm bắt sẽ hối hận cả đời. Huống chi tư chất ta quá thấp kém, nếu chỉ tự mình cố gắng e là suốt đời này vô vọng mộng trường sinh.
- Ngươi muốn trường sinh?
- Vâng, ta muốn trường sinh, trở nên mạnh mẽ, dọc ngang trời đất.
- Lời ta nói ra, ta sẽ thực hiện. Ngươi đã muốn làm đồ đệ thì ta sẽ cho ngươi làm đồ đệ, nhưng hiện tại chỉ là đệ tử ký danh. Ngươi phải vượt qua thử thách mới trở thành đệ tử chính thức của ta.
- Xin sư phụ cho ta thử thách!
- Ha ha ha... Xem ra ngươi rất tự tin ah! Ta sẽ cho ngươi biết vỡ lòng về hệ thống tu luyện của thế giới này. Đầu tiên là phàm nhân, những người có linh căn, cảm ứng được thiên địa linh khí sẽ có thể tu tập được các công pháp tu chân.
Sau đó Trúc Cơ, lại đến Kết Đan, hóa ra Nguyên Anh, rồi thành Hóa Thần là hoàn thành quá trình tu luyện ở Phàm giới.
Thử thách của ta cho ngươi rất đơn giản, ngươi chỉ cần đột phá Hóa Thần, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử chính thức, dạy cho ngươi và giúp ngươi trở thành một Ma Thần chính thức, siêu thoát thế giới này!
- Trời ơi! Sư phụ... ngài để một con kiến như ta leo l·ên đ·ỉnh núi cao nhất ư?
- Ha ha ha... trong mắt ngươi nó là cao nhất, nhưng trong mắt ta đó chỉ là mới bắt đầu!
Cậu bé không biết phải nói gì hơn, nhận được siêu sư phụ là tốt, nhưng ông này siêu quá lại khổ thân đệ tử.
- Sư phụ, sao ngài không cho ta thử thách dễ hơn?
- Nếu muốn thử thách dễ hơn cũng được, ngươi chỉ cần tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, nhưng phải tìm ít nhất 10 đạo lữ hữu duyên với ngươi, giúp các nàng tu luyện tăng lên Nguyên Anh kỳ giống ngươi!
Hàn Lập tê dại cả da đầu, ai ngờ thoát được Hóa Thần lại gặp phải nhiệm vụ cưới 10 người vợ, tất cả phải đạt tu vi Nguyên Anh kỳ.
Bản tính cậu bé này không ham nữ sắc nên hốt hoảng van xin:
- Sư phụ, ngài coi như ta nói đùa được không? Xin hãy cho ta nhận nhiệm vụ cũ!
- Ha ha ha... Nếm mùi tránh vỏ dưa nhưng gặp vỏ dừa phải không! Yên tâm, ta còn có vỏ sầu riêng nữa: thử thách cho ngươi phải đột phá Hóa Thần kỳ, phải có đạo lữ, không hạn chế số lượng, không hạn chế tu vi, nhưng những người hữu duyên với ngươi, ngươi không được làm lơ bỏ qua hoặc bỏ chạy. Hãy nhớ, ta biết rõ tương lai nên cô nào hữu duyên với ngươi, ta đều biết, không giấu được đâu!
Cậu bé Hàn Lập run rẩy đau khổ:
- Sư phụ đã dạy, ta sẽ vâng lời... Nhưng bản thân ta tư chất thấp kém, ốc không mang nổi mình ốc nữa thì làm sao mang nổi các nàng?
- Giờ biết vòi vĩnh đòi chỗ tốt nữa sao? Ngươi cứ yên tâm, đệ tử của ta, dù chỉ là ký danh cũng không phải là kẻ vô dụng, ai thích bắt nạt cũng được. Ta sẽ cho ngươi một bảo bối, nhưng sử dụng nó ra sao để đạt được lợi ích cao nhất thì tùy ngươi nghiên cứu và khai thác.
Vừa dứt lời, Giang Bình An vung tay lấy ra một nhẫn trữ vật, bên trong có kích thước 1 km³ mua từ liên vũ trụ, hắn phong ấn vào một không gian thứ nguyên sâu trong người của Hàn Lập.
- Hàn Lập, ngươi và ta có duyên phận, đã trở thành thầy trò dù chỉ mới ký danh. Nay ta cho ngươi lễ ra mắt 1 nhẫn trữ vật kích thước khá to. Nhưng nhẫn này không phải vật ở đây, nó rất khác ở chỗ bên trong nó không có thời gian, vì vậy tất cả vật phẩm bị thu vào ra sao lúc đi ra sẽ như vậy, kể cả vật còn sống. Ta đã cho nó khóa c·hết ngươi, chỉ nhận ý niệm của một mình ngươi điều khiển, ngươi cứ từ từ mày mò tìm hiểu. Ta tin với bản tính và tài năng của ngươi, dựa vào nó thì ngươi đã có thể thuận lợi phát triển mạnh mẽ rồi!
Cậu bé nghe nói có quà ra mắt, hai mắt liền rực sáng lên, trí tưởng tượng phong phú lại thông minh ghê gớm giúp cậu ta mau chóng nghĩ ra được rất nhiều công dụng có thể khai thác ví dụ như thu vài tảng đá to vào nhẫn trữ vật rồi thả ra để đè c·hết người khác một cách bất ngờ...
- Sư phụ giờ phải đi đây, ngươi bảo trọng nhé!
- Oái... sao ngài đi sớm thế, ngài định đi đâu xin cho ta biết để mai mốt ta còn tìm!
- Ta đi khỏi thiên địa này, bởi vì ta vốn không phải người nơi đây. Ngươi cứ tu luyện, khi nào đột phá Hóa Thần kỳ ta sẽ biết ngay.
- Vậy đồ nhi xin cung tiễn sư phụ ra đi. Nhưng mà...
- Nhưng sao?
- Nhưng mà ta nghèo quá, sư phụ ngài có thể cho ta tí gì nữa không?
- Ha ha ha... lại xin xỏ, rất thú vị! Ta sẽ cho ngươi linh thạch làm vốn, ngươi muốn 1000, 1 vạn, 10 vạn hay 100 vạn linh thạch hạ phẩm?
Hàn Lập trừng to đôi mắt, tim đập thình thịch, cậu ta chưa từng gặp linh thạch nhưng có nghe nói nó là tiền của các tiên nhân sử dụng, rất đáng giá.
- Sư phụ vì sao ngài lại đưa ra các mức khác nhau làm gì?
- 1000 nghĩa là phải có ít nhất 1 đạo lữ, 1 vạn ít nhất 2, 10 vạn là ít nhất 3, còn 100 vạn...
- Là ít nhất bốn phải không ạ!
- Phải, trẻ nhỏ dễ dạy, rất thông minh, ngươi chọn mức nào?
- Thưa sư phụ, đã ngài ham thích đạo lữ của ta như vậy, ta xin ngài cho ta hẳn 1000 vạn linh thạch hạ phẩm đi! Ta sẽ tìm cho ngài ít nhất 5 đạo lữ của ta luôn.
Cốp... cốp... cốp...
- Ây da đau quá!
- Nói nhăn nói cuội... ta thích đạo lữ ngươi làm gì?
- Ách... đồ nhi xin lỗi, ngày xưa đồ nhi ít được ăn học nên nói năng có phần lộn xộn!
- Ngươi thích chơi lớn như vậy, lão sư cũng sẽ cho ngươi toại nguyện.
Giang Bình An mở ra hệ thống, dùng bán kính rà quét vật phẩm tìm tòi trong bảo khố của vài tông môn, mượn tạm 1000 vạn hạ phẩm linh thạch, sau đó hắn vung tay bỏ ra một đống linh thạch trước mặt cậu bé ham tiền.
Hàn Lập khoái chí cười híp không thấy cặp mắt, nhưng sau đó nhăn nhó than thở:
- Sư phụ, ta vẫn chưa tu luyện ra linh lực và thần thức, làm sao sử dụng nhẫn trữ vật?
- Ngươi yên tâm, ta đã nói nhẫn này không phải là pháp khí mà là sản phẩm khoa học kỹ thuật của thế giới khác, ta đã che giấu rất kỹ, không ai lấy được của ngươi, ngoài ra nó đã trói chặt ngươi, ngươi chỉ cần tâm niệm là sử dụng được. Nhưng lúc thu vào ngươi cần chạm vật phẩm mới có thể thu được. Khi nào tu luyện ra thần thức, thần thức ngươi tới đâu thì thu được tới đó.
- Wow... rất lợi hại!
Hàn Lập lập tức nhảy đến ôm đống linh thạch để thu vào nhẫn trữ vật, Giang Bình An mỉm cười tinh quái vẫy tay tạm biệt đệ tử mới nhận, hắn rời bí cảnh để đi vào tiểu vũ trụ mà trong lòng cười nghiêng ngả:
"Ha ha ha... không ngờ Hàn Lập, Hàn lão ma khét tiếng, chỉ vì 1000 vạn linh thạch hạ phẩm mà cam tâm tìm 5 đạo lữ trở lên! Nhưng thật sự anh chàng này tàn nhẫn quyết đoán danh bất hư truyền! Kể ra đây đã là nhị đồ đệ của ta, sau Lý Tiểu Long."
...
Cách 3 tháng, quay vào tiểu vũ trụ mà Giang Bình An cứ ngỡ đã qua ba năm, hắn vội vào thăm vấn an cha mẹ.
Cha mẹ rất vui, nhưng bụng của mẹ đã gò lên.
- Wa... con sắp có em rồi sao?
Giang phụ: - Phải, con thích không?
- Ha ha ha... thích chứ sao không! Con suốt ngày bỏ đi, không ai hủ hỉ với cha mẹ, giờ có em rồi thì quá tuyệt, trong nhà càng đông càng vui.
Giang mẫu: - Ta cũng rất thích. Khi xưa muốn đẻ thêm nhưng lo không nổi, giờ đã dư dã điều kiện lại được trẻ trung, ta sẽ sanh thật nhiều con cho Giang gia thành một đại gia đình.
Giang phụ trêu chọc: - Bà vừa vừa thôi, để ta sống lâu lâu một chút!
Giang mẫu nguýt dài: - Xí i i i... từ hồi tui trẻ lại, uống Mỹ Nhan đan... ông cứ nhào vô tui hoài, giờ lại giả vờ!
Giang Bình An khoái chí, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cha mẹ. Nhưng không hiểu sao, càng cười vui cho cha mẹ hoà hợp hạnh phúc, hắn lại càng đau lòng nát cả tâm can, nhưng nỗi đau này hắn chỉ có thể nén thật sâu, cho nó trở thành động lực giúp hắn tận dụng tất cả để trở nên mạnh mẽ.
"Ta phải mạnh, mạnh hơn nữa, mạnh đến khi nào khống chế được tất cả để cứu về được mọi người..."