Đại Náo Từ 1960

Chương 50




- Ngươi tính kiếm hơn 8 ngàn quan chức này ở đâu?

- Khà khà khà... Đó là món quà thứ hai ta tặng cho bệ hạ và Đại Thịnh đế quốc...

Hoàng đế Phổ Nghi chỉ thấy thủ tướng cười nói thật to rồi phất tay lên, lập tức hiện lên 500 người mặc đồng phục cận vệ hoàng gia, áo quần nền màu xanh, chỉ thêu vàng óng ánh hùng dũng oai vệ, tất cả đều có thân hình cao to 185-190cm, vai đeo súng trường AK, lưng giắt súng lục, dao găm... trang bị tận răng.

Hoàng đế Phổ Nghi hai mắt tỏa sáng nhìn 500 cận vệ hoàng gia đang xếp thành phương trận đều tăm tắp, lưng thẳng như thương, mắt thần sáng quắc, đúng là đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Phổ Nghi hỏi thăm:

- Sao thủ tướng lại có được đội quân tinh nhuệ như vậy? Nhưng hiện giờ chúng ta cần nhất là các quan chức nhà nước mà?

- Xin bệ hạ yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng hiện tại chỗ này nhỏ quá lấy không ra.

- Hả? Bao nhiêu mà lấy không ra?

- Ta chuẩn bị tới cả 1 vạn người. Trong đó có 8.376 quan chức, 2 thị nữ và 2 cận vệ của bệ hạ, sau đó là 500 cận vệ hoàng gia đang đứng đây để bảo vệ bệ hạ và vương cung. Còn lại 1.100 người khác sẽ thành lập một khu công nghiệp quy mô nhỏ chuyên sản xuất các vật phẩm hóa chất phục vụ quốc gia. Bây giờ ta sẽ gọi ra trước 104 quan chức trung ương để bệ hạ làm quen trước.

Giang Bình An lại phất tay lấy ra 104 quan chức, nam nữ lộn xộn, có lớn tuổi có nhỏ tuổi, nhưng tất cả đều mặt mày thanh tú dễ nhìn, dễ chiếm được tình cảm của người đối diện, tất cả đều mặc đồ công sở, nam áo sơ mi trắng có tay dài + quần tây đen đóng thùng, nữ váy ôm màu xanh nước biển ngang đầu gối + áo sơ mi trắng đóng thùng, trong đó có 4 người hơi đứng tuổi dẫn đầu gồm 2 nam 2 nữ, họ cúi chào Phổ Nghi và Giang Bình An:

- Bọn ta là 4 phó thủ tướng, xin kính chào bệ hạ và thủ tướng. Phía sau đây là 10 bộ trưởng và các quan chức trong các bộ.

- Trời ơi, Giang Bình An, ngươi thật quá tài giỏi, quả nhiên là thần tiên tái thế. Những nhân tài này ở đâu ra vậy?

- Ta chế tạo, họ là người máy.

- Hồ đồ, những người này đều bằng xương bằng thịt, làm sao là người máy được?

Giang Bình An vẫy tay kêu một cận vệ hoàng gia lại và hạ lệnh:

- Cho bệ hạ nhìn thấy khoang để thanh năng lượng.

Ngay lập tức lòng ngực của cận vệ hoàng gia này được bung ra, để lộ khoang chứa thanh năng lượng. Phổ Nghi lật đật lại nhìn thật kỹ thì thấy quả nhiên là người máy, bên ngoài có da thịt nhưng bên trong toàn máy móc sắt thép, chúng có bề ngoài quá giống người thật, không thể nào phân biệt ra được.

- Giang Bình An, ta phục rồi. Nhưng sao chúng ta không dùng nhân tài bình thường mà phải dùng người máy?

- Bệ hạ, chúng ta hiện giờ lập quốc bằng hai bàn tay trắng, làm gì có nhân tài bình thường để sử dụng. Huống chi sử dụng người máy để xử lý việc nước sẽ có rất nhiều điều lợi so với sử dụng nhân tài bình thường.

- Điều lợi gì?

- Con người luôn có tư tâm, sẽ dẫn đến làm việc thiên lệch, vơ vét tham nhũng. Người máy không tham nhũng, chỉ phân xử đúng luật.

Con người luôn dễ mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi hồi phục, nếu gặp việc nhiều sẽ bị quá tải, làm việc không kịp, dễ sai sót. Người máy luôn luôn hoạt động hết công suất, 24/24, cả ngày lẫn đêm, quanh năm suốt tháng, không sợ việc nhiều việc khó, luôn hoàn thành chính xác 100% yêu cầu.

Con người dễ ốm đau bệnh hoạn, thai sản, cần phải trả tiền lương cao... Người máy luôn luôn làm việc, không nghỉ ngơi, không cần lãnh lương... chúng mới thực sự là những công bộc trung thành tận tâm nhất của người dân.

- Vậy nhược điểm của chúng là gì?

- Rất đắt giá, phải cần năng lượng cao cấp để hoạt động, cần có người ra lệnh chỉ huy, không thể sáng tạo hoàn toàn như con người...

Bốp bốp bốp bốp bốp...

Phổ Nghi vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, tác hại của các quan chức bị sa đọa thì ông ta biết quá rõ vì từ hai tuổi Phổ Nghi đã phải đăng cơ làm hoàng đế Đại Thanh, chỉ riêng việc trả bổng lộc hàng năm thôi thì cũng muốn kéo sập quốc khố rồi.

Giang Bình An nói rất đúng, chỉ có người máy mới thật sự là công bộc giỏi nhất, đáng tin cậy nhất, không vơ vét tham nhũng, không cần bổng lộc. Nhưng Phổ Nghi vẫn còn boăn khoăn:

- Ngươi nói rất đúng, chúng nó là máy móc thì sẽ luôn hoạt động dựa trên quy củ, luật pháp sẵn có, nhưng so về tài năng và sức sáng tạo thì nó lại thua xa loài người. Chúng ta có nhiều nhân tài giỏi công việc và giỏi sáng tạo, ta có thể thử một chút...

- Bệ hạ, bây giờ là giai đoạn lập quốc đầy khó khăn, rất khó có nhân tài tin tưởng chúng ta để đến đây đầu nhập. Hiện giờ chúng ta chỉ cầu ổn chứ không cầu giỏi. Chuyện nhân tài thì cứ để sau này quốc gia vững chắc, dân giàu nước mạnh, khi đó chắc chắn sẽ có nhiều nhân tài đến cho chúng ta sử dụng, còn bây giờ chúng ta phải chế tạo một chính quyền bền vững như thép để lập quốc. Mà những người máy ở đây là sắt thép thực sự, sẽ giúp chúng ta lập quốc thành công.

Phổ Nghi thở dài, thầm than thở:

"Giang Bình An quả nhiên là Khương Tử Nha tái thế, luôn luôn trầm ổn, là người làm được đại sự... uổng cho ta cả đời vinh nhục long đong rèn luyện, ấy vậy mà gặp việc lại chỉ biết nghĩ đâu đâu không thực tế chút nào"

- Hảo a... Ngươi nói rất chính xác, vạn sự khởi đầu nan, hiện giờ cần nhất là ổn định.

- Bệ hạ, giờ đã qua 4h chiều, chúng ta phải ăn uống trước đã. Có lẽ đã đến lúc vào nhà mới của bệ hạ khai trương thôi.

Cả hai vào căn nhà to nhất, xịn nhất trên tầng 10, đây là căn nhà theo phong cách hiện đại, trang trí nội thất cấp bậc 7 sao, vàng son lộng lẫy, đâu đâu cũng thấy dát vàng 24k, trên trần nhà thì từng chùm đèn pha lê tráng lệ rực rỡ. Phổ Nghi tuy rằng khi nãy có nhìn sơ qua rồi nhưng giờ chuẩn bị vào sống thật sự trong này thì không khỏi cảm khái:

- Giang Bình An, căn nhà này làm ta nhớ lại Tử Cấm Thành quá, giàu sang tột đỉnh nhưng lạnh lẽo vô tình...

- Ha ha ha, bệ hạ yên tâm chỉ cần bệ hạ điều hòa thân thể cho tốt, ta chữa hết bệnh ngầm cho bệ hạ, sau đó bệ hạ có thể cưới hoàng hậu, phi tần, rồi sẽ có hoàng tử cùng công chúa đầy nhà đầm ấm. Ta nghĩ rằng khi đó nơi đây sẽ tràn ngập tiếng cười, nhân tình ấm áp mà không phải lạnh lẽo nữa rồi.

- Hảo hảo... ta nghe lời ngươi, ráng đợi một thời gian.

- Giờ xin bệ hạ tạm chấp nhận 2 thị nữ và 2 cận vệ, như vậy cả căn nhà sẽ bớt trống vắng.

Giang Bình An cho lấy ra 4 người máy, 2 là thị nữ và 2 là cận vệ. Phổ Nghi dòm ngó một lúc rồi chép miệng đánh giá:

- 2 hộ vệ rất oai dũng, rất tốt. Nhưng hai thị nữ này sao nhan sắc lại không xuất sắc vậy?

- Bệ hạ, chọn thị nữ đẹp như Hằng Nga giáng thế thì quá dễ dàng nhưng sau này bệ hạ chọn hoàng hậu và phi tần làm sao lấn át được 2 thị nữ?

- Ừ nhỉ, ngươi nói rất đúng, ta lại nổi cái tánh háo sắc rồi, ha ha ha...

- Bệ hạ nói quá lời, con người ai cũng thích cái đẹp cả.

- Vậy còn Khương Tử Nha tái thế thì sao?

- Bệ hạ, hiện giờ ta chỉ là Giang Bình An... Ta cũng là kẻ háo sắc, ham mê cái đẹp mà thôi.

- Hả? ngươi mà háo sắc ư?

- Phải, ta đã có 4 vợ.

- Ui trời... quả nhiên tuổi trẻ tài cao, họ ở đâu sao ta không thấy.

- Ta muốn lập quốc vững chắc rồi mới cho họ ra đây để mà hưởng phước, còn hiện giờ trước mắt rất bận rộn việc nước, không thể chăm sóc họ tốt được.

- Nói rất hay, quốc sự làm trọng.

Giang Bình An lại lấy ra thực phẩm cung cấp cho nơi ở của Phổ Nghi, sau đó hai thị nữ mau chóng chuẩn bị bàn tiệc cho hoàng đế và thủ tướng ăn chiều.

...

Trong lúc Phổ Nghi và Giang Bình An đang chén tạc chén thù ăn lẩu uống rượu đế thoải mái thì phòng hội nghị cấp cao nhất của chính quyền Trung Quốc lại đang hốt hoảng hoang mang vì một tin tức được truyền về từ tỉnh Quảng Đông xa xôi phía Nam:

Ngay trong ngày 23/12/1960, tại huyện Long Thịnh, bên bờ hồ Bích Giao, lúc sáng sớm có người dân vô tình phát hiện có một tòa lâu đài màu trắng vô cùng khổng lồ, vuông vức dài rộng mấy trăm trượng, cao ngất trời mây mấy chục trượng đột ngột hiện ra không một tiếng động.

Tin tức này truyền từ thôn làng truyền lên, lại trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra xác minh, khi đến được Bắc Kinh đã là 2h chiều cùng ngày.

Các lãnh đạo cấp cao nhất của chính quyền lập tức họp khẩn cấp bàn biện pháp xử lý.

Kết hợp với tình hình 350 triệu người dân và cả cựu hoàng đế Phổ Nghi mất tích cùng hành lý tư trang, cả hội nghị đều dự đoán chúng có liên quan đến tòa lâu đài màu trắng đột ngột xuất hiện này.

Nhưng tin tức báo cáo lên là khi người dân địa phương tập trung quan sát xung quanh tòa đại bạch lâu này không ai phát hiện có bất kỳ bóng người nào cả, nó giống như một lâu đài bỏ hoang dù rằng rất mới rất đẹp.

Trung ương quyết định tĩnh quan kỳ biến, không cho ai lại gần tiếp xúc nếu chưa có lệnh, nhưng đồng thời lại hạ lệnh 4 quân đoàn ở tỉnh Quảng Đông phải tập trung chú ý cao độ, trong đó hai quân đoàn Lục quân âm thầm tiến lên áp sát tòa đại bạch lâu bí ẩn này và chờ chỉ thị tiếp theo, còn quân đoàn Không quân và quân đoàn Hải quân thì được ban bố ngay tình trạng chiến tranh sẵn sàng đợi lệnh để công kích.

Cả tỉnh Quảng Đông khói lửa chiến tranh đã âm thầm bốc lên ngùn ngụt mà dân thường và cả thế giới không hề hay biết...






Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.