Bản Convert
Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.
Tác giả: Bạch Giới Tử.
Biên tập: Khuynh Khuynh.
Thể loại: Đam mỹ.
Chương 21: Sau này Thái tử ca ca muốn báo thù, cũng phải tìm đúng người!
Điện Nghị Sự.Sau khi hứng chịu cơn thịnh nộ của Càn Minh đế, thống lĩnh Kinh vệ quân Thường Kha mới tiến lên bẩm báo nguyên do kho vũ khí phát nổ. Kho ở hướng Tây Nam gần ngoại thành, tường thành và lều tranh một tầng lại một tầng chơ hồ không có kẽ hở, ở đó hội tủ đủ hạng người sống ở tầng chót của kinh thành nguyên nhân gây ra hỏa hoạn là do có người làm ngã đèn dầu trong nhà, khiến căn nhà đó bị cháy. Giờ Dậu đêm qua có gió to nổi lên, thế gió quá mạnh, nhanh chóng khiến vô số lều tranh chìm vào biển lửa, lửa lan tới kho hỏa khí, khiến cho hả dược nên trong nổ mạnh.Khi hỏa khí của Binh bô bị nổ, cơ ồ khiến trong ngoài hướng Tây Nam kinh thành bị san thành bình đi trong thương thảm trọng, khói đen bao trùm cả kinh thành, đến sáng nay vẫn chưa tan sạch. Mặc dù đang ở trong hoàng cung, chỉ cần ra khỏi Nghị Sự điện, lập tức có thể thấy mây đen lơ lửng trên đầu, khói bay lượn lờ, dưới chân thiên tử chưa từng phát sinh loại chuyện này, lửa giận Càn Minh đế mạnh tới cỡ nào, có thể hiểu được."Cho nên ngươi muốn nói với trẫm, lần này chỉ là sự cố ngòai ý muốn? Thiên tai?"Càn Minh đế giận không thể át.Thường Kha cúi đầu xuống: "Thần thất trách, phá Tây Nam phòng ốc xây dựng dày đặc, không theo quy hoạch, thế lửa lan nhanh, Kinh Vệ quân không thể dập tắt kịp thời, khiến cho kho hỏa khí bị nổ, thỉnh vệ hạ trách phạt."Quan lại Công bộ nghe vậy liền tái mặt, lời Thường Kha nói là muốn đẩy bọn họ ra làm đầu têu chịu tội, nhà cửa ở Tây Nam xây không hợp quy hoạch phía trên, toàn bộ nhà ở tại kinh thành, cầu đường, mương cống đều thuộc quản hạt của Công bộ, chuyện này bọn họ không thoát được tội. Thượng thư Dương Học Lâm vội vàng ra khỏi hàng giải thích: "Bẩm bệ hạ, quy hoạch nhà cửa ngoài thành là theo quy chế từ tiền triều, còn sử dụng cho tới bây giờ, mấy trăm năm chưa từng thay đổi. Hiện giờ ngoại thành có hơn tám mươi vạn (80 vạn) hộ gia đình, đặc biệt sát bên góc Tây Nam, được tiên đế dùng làm chỗ ở cho lưu dân, người ở nhiều thành phần hỗn tạp, đổi lúc bảy tám hộ còn tranh một tấc vuông nhà tranh, muốn sắp xếp bọn họ thỏa đáng, không phải chỉ sức một mình Công bộ là đủ."Dương Học Lâm Lạc Kỳ phải kẻ ngốc, sao mà dễ dàng để kẻ khác đổ tội lên đầu mình cho được. sắc mặt Càn Minh đế xanh mét việc sắp xếp lưu dân không phải là việc Công bộ quản được, nhân khẩu ngoại thành Tây Nam đông đúc cũng không phải việc một sớm một chiều, trước đó đã có đại thần nói về tai họa ngầm với ông, nhưng chuyện này hoàng đế còn chưa nghỉ ra biện pháp giải quyết, những người khác càng không thể nào.Tạ Triều Uyên liếc mắt nhìn Tạ Triều Kỳ, thấy vẻ mặt y rất tự nhiên, dường như mọi chuyện không kiên quan tới mình, lại nhìn về quần thần còn ầm ĩ tranh cãi trọng điện, khẽ nheo mắt.Sau đó nhanh chóng có ngự sử Đô Sát viện tiến lên, cắt ngang tranh chấp của mọi người, buộc tội nha môn Kinh Phủ Triệu, nói mấy ngày trước dân chúng ngoài thành có tới nha môn Kinh Phủ Triệu đánh trống kêu oan, nhưng sau đó bị đuổi đi: "Hôm nay thần muốn nhắc tới chuyện này, bởi vì khổ chủ đánh trống kêu oan là người đã gây nên nguồn cơn của vụ hỏa hoạn, chuyện quá mức trùng hợp, trong đó có khuất tất gì, thỉnh bệ hạ hạ chỉ tra xét."Lời vừa dứt, mọi người lập tức châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi, KinhTriệu Phủ Doãn thấy ánh mắt lạnh lùng của Càn Minh đế, đầu đầy mồ hôi, lập tức ra khỏi hàng: "Vâng, đúng là có việc này, ngày đó người nọ uống say, thần chí tỉnh táo, nói chuyện lộn xộn, thần cho rằng y muốn ầm ĩ công đường, nên mới sai người đuổi ra ngoài."Càn Minh đế chậm rãi quét mắt cả điện, nhìn vẻ mặt khác nhau của các quần thần, sắc mặt càng u ám, ông không trách phạt quần thần, chỉ ra lệnh cho Tam pháp ti điều tra rõ mọi chuyện, sau đó phất tay bãi triều.Sau giờ thìn, rốt cuộc trời cũng trong được đôi chút, nhưng trong không khí vẫn có thể ngửi được mùi khó quẩn quanh. Tạ Triều Linh tựa vào lan can mà cho cá ăn, hôm nay mấy con cá ngoi lên đớp mồi thiếu nhiều con lắm, không biết là tại trời quá lạnh, hay bị mùi khét lượn lờ làm không muốn lên.Tạ Triều Uyên đi tới giúp hắn khoác thêm áo lông chồn, Tạ Triều Linh quay ại, thấy y thì hơi ngoài ý muốn: "Ta còn tưởng hôm nay điện hạ sẽ về trễ.""Bệ hạ bị chọc tức, dặn dò mấy câu xong liền bãi triều." Tạ Triều Uyên thuận miệng nói xong, hướng mắt nhìn ra ngoài, mặt hồ sắp kết băng rồi, khó trách hôm nay cá không lên nhiều.Tạ Triều Linh hỏi y: "Đêm qua, chết rất nhiều người ư?"Tạ Triều Uyên duỗi tay lấy một miếng lá vàng dính rê tóc hắn, nói nhẹ: "Theo Kinh Vệ quân tính toán, chắc hơn hai ngàn (2000) người, phần lớn là người dân bình thường bị chết cháy, gần kho hỏa khí trong thành thì không có người dân ở, ngược còn lại còn tốt chút, nhưng cũng chết vài binh lính."Tạ Triều Linh thở một hơi: "Hai ngàn người..."Tạ Triều Uyên nhìn chằm chằm hai mắ đen láy của hắn, trong đó là cảm xúc trách tời thương dân. Nếu nói thật trong mấy huynh đệ bọn họ, thì Tạ Triều Linh là người thích hợp vị trí kia nhất.Tạ Triều Linh nhíu mày: "Điện ha, ngài đã sơm biết chuyện này?"Tạ Triều Uyên: "Biết.""Là ngài nói cho Hoài vươg biết chuyện của Đông Sơn doanh, nên y mới sắp xếp chuyện này, sau này khi Tam pháp ti điều tra chuyện hỏa hoạn là không phải ngoài ý muốn, mà khổ chủ kia bị Đông Sơn danh đòi tiền ép vào đường cùng, kêu quan không có cửa, lựa chọn tự thiêu, kết quả lại thiêu cả một một khu vực, còn cháy làm nổ kho hỏa khí."Tạ Triều Linh nói rất chắc chắn, Tạ Triều Uyên không phủ nhận: "Ta chỉ nói cho y biết chuyện này, còn làm thế nào là do y chọn, y vốn có thể để ngự sử trực tiếp vạch tội Đông Sơn doanh, ta cũng không nghỉ tới y dám làm thế, lão tứ này, từ trước tới nay vốn nhát gan mà."Cái tên Tạ Triều Kỳ này, có lẽ từ khi Giang Thế chết, đã hoàn toàn điên rồi, hai ngàn mạng người trong mắt y chẳng là cái thá gì, mà vừa hay hai ngàn mạng người này, cộng thêm kho hỏa khí, có thể khuấy trời động đất tưng bừng."Sau này Tam pháp ti điều tra rõ chân tướng, chắc chắn bệ hạ sẽ mượn cơ hội dẹp gọn Đông Sơn doanh. Mà thủ lĩnh Kinh Vệ quân Thường Kha là con rể Lâm gia, đồng bọn của Triệu thị, bất luận thế nào cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, chuyện này không chạy thoát được, còn có Binh bộ đã bị vây cánh Triệu thị khống chế, kho hỏa khí bị nổ do bọn họ thất rách, không những thế, mượn cơ hội này kéo Công bộ xuống nước, lão tứ làm vậy, là muốn đè bảy tấc của lão nhị và Triệu thị ra đánh, cũng diệt uy phong của lão tam, bởi vì hắn vừa được chỉ hôn cùng con gái của Dương Học Lâm."Tạ Triều Linh yên lặng nghe Tạ Triều Uyên nói xong, cúi đầu trầm mặc, hỏi y: "Nếu điện hạ đã biết trước, sao không ngăn cản?"Tạ Triều Uyên không cho là đúng: "Sao ta phải ngăn cản, chuyện mà lão tứ làm, ta muốn ngăn cũng không được.""Điện hạ có áy náy không? Chuyện này vì ngài mà xảy ra mà.""Mọi chuyện là vì Đông Sơn doanh mà ra." Tạ Triều Uyên từ tốn sửa lại cho đúng.Tạ Triều Linh ngẫm lại một chút, chuyện này xác thực không có liên quan gì với Tạ Triều Uyên.Hắn biêt tính tình của Tạ Triều Uyên, căn bản không có khả năng sinh lòng áy náy, y không để ý sống chết của người khác, cho nên sẽ không ôm hai ngàn mạng người kia vào mình."Hoài vương quá nôn nóng." Tạ Triều Linh nói: "Yhẳn nên chờ vài ngày, để mới để sử ra mặt buộc tội nha môn Kinh Triệu Phủ, nhưng đêm qua vừa có chuyện, sáng nay ngự sử đã nhảy ra, chuyện này quá rõ ràng, chỉ cần bệ hạ suy nghĩ một chút, sẽ biết không phải trùng hợp."Tạ Triều Linh lắc đầu: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi."Thuận miệng nói mà chỉ ra được trọng điểm, cho dù Tạ Triều Linh không nhớ rõ thứ gì, những vẫn là trữ quân được Càn Minh đế chọn.Tạ Triều Uyên ném chút thứ ăn xuống nước, một con cá chép lớn nhảy lên khỏi mặt hồ, táp hết thức ăn, sau đó nhanh chóng chìm xuống, không thấy bóng dáng. Y nói: "Không sao cả, chỉ cần bệ hạ không có chứng cứ chắc chắn, dù bệ hạ có nghi ngờ trong lòng cũng không động tới y, người trong lòng bệ hạ chọn chắc chắn là lão tam, lão tứ chỉ là đối thủ mà ông chọn làm đá mài dao cho lão tam thôi, dùng để đối phó lão nhị nữa, chỉ cần y có thể phát huy tác dụng lớn nhất, thì bệ hạ vẫn sẽ bảo vệ y."Tạ Triều Linh nhíu mày, đột nhiên hỏi y: "Thế mà điện hạ dám lén không gọi hoàng thượng là phụ hoàng."Tạ Triều Uyên bỗng hiên cười: "Bệ hạ đối với mấy huynh đệ bọn ta, không phải đầu tiên là quân, sau đó mới là phụ à?"Lời này không có chỗ nào bắt bẻ, nhưng Tạ Triều Linh vẫn cảm thấy là lạ, nghĩ không ra thì hắn không thèm nghĩ nữa."Điện hạ không sợ Hoài vương nói với hoàng thượng, chuyện này là do ngài cho y biết à?"Tạ Triều Uyên không để bụng: "Trừ khi y thừa nhận mọi chuyện do y đứng sau, nếu không sao mà chưa đánh đã khai?""Ngài vừa nói trước giờ y luôn nhát gan."Tạ Triều Uyên cười nói: "Lão tứ này, rất là thú vị, khi còn nhỏ nhát gan lại sợ phiền phức, ngày cả con kiến cũng không dám bóp chết, toàn là dựa vào tiền Thái tử và cố hoàng hậu, thêm hai người chị công chúa bảo vệ, sau này những người đó đều chết, y bệnh nặng một hồi, tính tình liền thay đổi, hiện giờ người y yêu cũng chẳng còn, y đã điên rồi.""Điện hạ khinh thường y thế sao? Lại nói Hạnh vương cũng không hợp với y, Hạnh vương là con nuôi cố hậu, sao lại không thân với đứa con ruột của nguyên hậu chứ?""Lâm Lang muốn biết?" Tạ Triều Uyên đảo mắt nhìn hắn.Tạ Triều Linh gật đầu: "Tò mò.""Bởi vì, tiền Thái tử bị lão tứ hại chết." Tạ Triều Uyên nói nhỏ.Tạ Triều Linh ngạc nhiên.Tạ Triều Uyên khinh miệt: "Năm đó tiền Thái tử vị vu oan mưu phản, bệ hạ đang dưỡng bệnh ở hành cung Đông Sơn, tiền Thái tử may mắn chạy khỏi kinh thành, đã tới dưới chân núi Đông Sơn, chút nữa là đã có thể gặp được bệ hạ, minh oan cho bản thân, nhưng cuối cùng lại bị Đoanh Sơn doanh và Kinh Vệ quân liên hợp bao vây, chạy trốn vào bãi sẵn sau núi, cuối cùng nhảy vực. Đó là vì lão tứ bị những kẻ đó bắt được, vì giữ mạng, khai ra hành tung của huynh trưởng, vậy nên chẳng những hại chết tiền Thái tử, còn hại chết mẫu hậu và hai người chị của mình.""Thật sao?""Thật."Nhất thời không biết phải nói gì mới tốt, đây là gì? Người đáng thương tất có chỗ đáng giận."Chuyện này bệ hạ có biết không?" "Có lẽ biết, cũng có lẽ không.""Vậy sao mà điện hạ biết được?""Muốn biết, tất có cách." Tạ Triều Uyên đắc ý cong môi cười.Ngữ điệu của Tạ Triều Uyên, làm Tạ Triều Linh chỉ muốn đánh y.Nghĩ nghĩ, hắn nói: "Vậy nên cho khi đó Hạnh vương đang dẫn binh ở biên cảnh, sau này y mới biết được chuyện này, nên mới không vừa mắt Hoài vương, thậm chí có thù oán. Ngài nói Thái tử té ngựa rơi xuống vực, không phải chỉ có một mình ngài làm, mà người khác nữa, là Hạnh vương ư?"Tạ Triều Uyên nhìn hắn, ánh mắt đọng lại: "Thực sự ta không làm gì cả, làm cũng chẳng được gì, mọi chuyện đều do lão tam làm. Oan có đầu, nợ có chủ, sau này nếu Thái tử ca ca muốn báo thù, cũng phải tìm đúng người mới được."Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.
03/8/2021.
----------------Khuynh: Tui thấy có hint giữa anh ba với tiền Thái tử nè. Cái khúc mà ảnh ngắt bông phù dung xong rồi nhớ người ta. Ahuhu.