Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 25



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Chương 25: Dã tâm y lớn hơn ai hết, sao con lại không đề phòng?

Tạ Triều Linh không nằm lâu lắm, khi dùng bữa tối Tạ Triều Uyên lại về, gọi người bưng cháo đã nấu xong lên cho hắn, còn tự mình đút ăn.

"Ta tự ăn được..."

Tạ Triều Uyên ngồi ở mép giường, dịch dịch chăn trên đùi Tạ Triều Linh: "Ta đút không được à?"

Bị đôi mắt tràn đầy ý cười của Tạ Triều Uyên nhìn, hai người giằng co hồi lâu, Tạ Triều Linh mới há miệng.

Sau đó hai người ai cũng không lên tiếng, một người đút một người ăn, nhanh chóng đút xong một chén cháo. Tạ Triều Uyên cầm khăn lau miệng giúp hắn: "Lâm Lang hôm nay bị hoảng sợ, thái ý nói phải ngủ nhiều một chút, mau đi ngủ đi."

Tạ Triều Linh không buồn ngủ, mà càng không muốn nói chuyện với Tạ Triều Uyên, nửa câu cũng ngại nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại. Tạ Triều Uyên không làm phiền hắn, chỉ kéo một bàn tay của hắn qua mà vuốt ve.

Tạ Triều Linh nhắm hai mắt không nhúc nhích, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ lòng dạ của thằng nhỏ này, dù bọn họ không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng trên danh nghĩa thì rõ rành rành, sao y lại dám có ý nghĩ như vậy với hắn, gọi y là con súc sinh là đã khách khí lắm rồi.

Còn bản thân hắn thì tự làm ngu mình, quên là ai nhất thời ham vui, không cự tuyệt quyết liệt.

Thật là, tự làm bậy không thể sống.

Trong phòng đèn đều tắt hết, Tạ Triều Uyên và Tạ Triều Linh cùng sóng vai nằm trên gường, Tạ Triều Linh hơi rụt người lại, sau đó bị Tạ Triều Uyên ôm vào lòng.

"Điện hạ nói mà, hôm nay ta bị hoảng sợ." Trong bóng đêm, Tạ Triều Linh đảo mắt, cười như không cười: "Điện hạ không cầm thú tới vậy chứ, hôm nay một hai phải làm?"

Tạ Triều Uyên trầm mặc, Tạ Triều Linh nghe được tiếng hít thở của y, sau đó người kia nghiêng lại gần, nụ hôn dừng trên trán hắn.

"Ngủ đi."

Bị Tạ Triều Uyên ôm chặt vào lòng, Tạ Triều Linh từ bỏ ý đồ giãy giụa.

Dù sao mấy tháng nay, hắn đã tập mãi thành quen.

Vì thế hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Tạ Triều Uyên phải lên triều, Tạ Triều Linh vừa dùng bữa sáng xong, con bồ câu trắng kia lại tới đậu bên cửa sổ.

Hạ nhân trong phòng đã được Tạ Triều Linh ch lui, hắn đề bút viết một lá thư hồi âm, để Tạ Phụng Giác không cần lo lắng bên này, tạm thời hắn không về, sau này nếu có chuyện gì, sẽ nghĩ cách liên hệ Định vương phủ sau.

Trên triều, Càn Minh đế cho người tuyên đọc thánh chỉ, xét nhà Thống Lĩnh Đông Sơn doanh, cả nhà lưu đày, những người đứng đầu Binh bộ,Công bộ và Kinh vệ quân đều giáng hai cấp, phạt bổng lộc một năm.

Xử phạt loại này không tính là nặng, thậm chí có thể nói là hơi nhẹ, bởi vì Thống lính Đông Sơn doanh treo cổ tự vẫn, gánh tội một mình, nên đâu thể lôi xác hắn ra đánh được, Càn Minh đế đã nói rõ không muốn truy cứu nữa.

Cho nên sau đó Càn Minh đế nói muốn chuyển người đến Đônh Sơn doanh, những kẻ liên can trước đó được cho một thang xuống không dám phản đối việc này nữa. Đến nước này ai cũng đều hiểu rõ, căn bản chính là hướng về Đông Sơn doanh. Đông Sơn doanh đã không bị truy cứu, là hoàng thượng cho bọn họ con đường sống, lần này làm sao bọn họ còn dám cản Càn Minh đế đem người vào. So với để Càn Minh đế chuyển người nhà của ông vào, thì một thống lĩnh không có gốc gác mới khiến người ta dễ thở một chút, không có thủ hạ để dùng, hoàn toàn là một thống lĩnh có tiếng không có miếng.

Càn Minh đế lạnh nhạt nhìn quần thần trong điện, đối với việc bọn họ biết thức thời rất vừa lòng, nói xong chuyện này, lại chuyển qua việ khác: "Chuyện lần này đã làm trẫm giật mình, ngoại thành nhân khẩu đông, rồng rắn hỗn tạp, vô ý một cái đã gây nên chuyện lớn. Kinh vệ quân nhân lực có hạn, mà phần lớn lại đóng trong thành, nên hỏa hoạn ngoài thành lần này đã không dập kịp, gây thành đại họa. Nay trẫm ra lệnh, lập thêm phòng thủ ngòai thành, tách biệt với ngoại thành, số người ban đầu ở lại nội thành, do Thường Kha thống lĩnh, trẫm sẽ cho người khác nhận nhệm vụ thống lĩnh ngoại thành. Về sau ngoại thành và nội thành làm việc độc lập, không được làm chậm trễ công việc như lần này nữa."

Ông vừa nói xong, chúng thần ồ lên.

Vì sao hoàng thượng xử nhẹ Kinh vệ quân và Binh bộ, nguyên nhân là này đây.

Thường Kha cắng chặt răng, hắn có thể phản đối sao? Hắn không thể, hắn mới bị giáng hai cấp, bây giờ căn bản không có tự tin để đi ra phản đối. Thật ra có quan viên bước ra khỏi hàng muốn dị nghị, nhưng Càn Minh đế lại không cho cơ hội này: "Nội các hãy bàn bạc rồi dâng kế hoạch hoàn chỉnh lên cho trẫm, việc này lần sau bàn tiếp."

Sau khi tuyên bố bãi triều, Tạ Triều Uyên nhìn Tạ Triều Kỳ vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh, xoay người liền đi.

Gây ra một hồi đại họa, mà mọi chuyện trôi qua cứ nhẹ nhàng như tuyết, cuối cùng còn may áo cưới cho người, vị Hòai vương điện hạ này, chỉ sợ là tức sắp hộc máu rồi.

Còn tên Từ Thiện kia, là cộng sự với Tạ Triều Khoái ở biên quan nhiều năm, cho dù vào kinh không có gốc rễ, còn có khả năng bị Đông Sơn doanh xa lánh, nhưng đối với Tạ Triều Khoái mà nói, ít nhất cũng là một người giúp sức. Ngược lại tên Tạ Triều Kỳ, chẳng chấm mút được thứ gì.

Tạ Triều Kỳ ngồi xẻ ra khỏi cung, Tống Thời đã ngồi chờ sẵn, đưa lò sưởi nhỏ qua cho y.

"Điện hạ không cần sốt ruột, chuyện này như vậy thì chưa chắc đã không tốt, bệ hạ muốn nâng Hạnh vương thì cứ để ông ấy nâng, ngài cứ tránh đầu ngọn sóng đi đã, để Hạnh vương đi đối phó Tuân vương đi." Tống Thời nhỏ giọng an ủi y.

Tạ Triều Kỳ nhìn hắn một cái, Giang Thế hàm hậu trung thật, còn thằng nhóc này là một kẻ tàn nhẫn, cái ý nghĩ để khổ chủ tự thiêu làm lan sang kho hỏa khí, chính là hắn nghĩ ra.

Tống Thời thản nhiên cười.

Hôm qua Tạ Triều Kỳ bị Càn Minh đế triệu tiến cung, quy trong ngự thư phòng hơn một canh giờ, Càn Minh đế một câu cũng không nói với y, để y quỳ. Mà y cũng không hé răng, quỳ thì quỳ. Y biết trong lòng phụ hoàng có nghi ngờ, muốn thử y, nếu là y trước kia, sớm sợ hãi mà khai hết, nhưng hiện giờ, y đã không còn gì để sợ nữa.

Vậy nên cuối cùng Càn Minh đế chẳng thể làm gì y, chỉ nhắc nhở y phải biết thân phận mình, rồi thả y về.

Tạ Triều Kỳ nhắm mắt, không muốn nhiều lời nữa.

Hiện giờ chỉ có thể như vậy, nhưng may mắn y không làm việc vô ích, ít nất phụ hoàng đã cho người điều tra sổ sách Hộ bộ.

Bên trong Tích Nhạc đường, Tạ Triều Linh đang ngồi xem đồ mà hôm qua hắn mua về, đồ chơi bằng đường và bánh kẹo đã bị Tạ Triều Uyên lấy ăn, y quả thật chẳng khách khí, chỉ còn lại một vài thứ lặt vặt, cây lược kia cũng trong số đó.

Tạ Triều Linh lấy lược ra, cầm trong tay ngắm nghía.

Tạ Triều Uyên vừa vào cửa, Tạ Triều Linh nghe tiếng bước chân ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, Tạ Triều Uyên hỏi hắn:" Lược trong vương phủ đâu đâu chẳng có, sao Lâm Lang lại mua cây này?"

Tạ Triều Linh nhớ tới lời người bán hàng khi đó, ho nhẹ một tiếng, lấy lược cất qua một bên: "Không có gì, thấy đẹp nên mua."

Mắt Tạ Triều Uyên ngưng lại, chuyển dề tài, chủ động nói vè mấy ý chỉ mà hôm nay Càn Minh đế đã ban khi thượng triều. Tạ Triều Linh im lặng nghe xong, trong lòng đã đoán được việc lập một đội quân ngoài thành, là chủ ý mà Tạ Phụng Giác ra cho hoàng thượng.

Trước đây Tạ Triều Linh và Tạ Phụng Giác đã từng bàn chuyện này, nhưng trữ quân bị kiêng kỵ nhất là dính dáng tới binh quyền, thậm chí không thể biểu hiện hướng gió của mình, cho nên hắn không thể làm trò mà nói trước mặt Càn Minh đế, chỉ có thể để Tạ Phụng Giác tìm thời cơ thích nhắc nhở phụ hoàng hắn, mà hiện giờ, thời cơ đã tới.

Vậy cũng coi hắn đang giúp phụ hoàng phân ưu đi.

Tạ Triều Linh nghĩ ngợi, muốn nói chút gì đó, lại có hạ nhân tới bẩm báo, nói Định vương tới chơi.

Tạ Triều Uyên không nói không rằng liếc Tạ Triều Linh một cái, Tạ Triều Linh vẻ mặt tự nhiên, ngắm nghía cây lược trong tay. Tạ Triều Linh không nói gì, chỉ dặn dò hạ nhân lấy bánh trái cho Tạ Triều Linh, rồi ra phía trước.

Chờ tiếng bước chân đi xa, Tạ Triều Linh buông lược thở dài trong lòng, quả nhiên hoàng thúc vẫn không yên lòng về hắn.

Tạ Phụng Giác đang ở sảnh trước uống trà, nhìn thấy Tạ Triều Uyên ra tới, buông ly trà cười cười: "Hôm nay ra ngoài, trùng hợp đi ngang qua phủ tiểu lục, khát nước muốn vào xin chén trà, tiểu lục không được ghét bỏ ta."

"Nào có chứ, hoàng thúc đại giá quang lâm, con vui còn không kịp."

Tạ Triều Uyên ngồi xuống tán gẫu với y, Tạ Phụng Giác không đề cập tới chuyện gì khác, chỉ nói mấy chuyện nhà, nhưng uống trà xong rồi vẫn ngồi yên một chỗ, rõ ràng không định đi.

Tạ Triều Uyên nhịn cái tính khó ở của mình mà nói chuyện với y, ước chừng qua nửa canh giờ, trong cung Thái hậu phái người tới, truyền Tạ Triều Uyên tiến cung.

Tạ Triều Uyên không thể không đứng dậy, Tạ Phụng Giác còn chưa có ý muốn đi, phủ Định vương của y cách chỗ này khá xa, mà bây giờ đã sắp trưa rồi, Tạ Triều Uyên đành giữ y lại dùng bữa, y nói: "Hoàng thúc, dùng cơm rồi hãy về, con sẽ về nhanh thôi, chiều nay về sẽ chơi cờ thưởng trà với thúc."

Tạ Phụng Giác không thèm khách khí, cười nói: "Vậy đành ở quấy rầy tiểu lục rồi."

Tạ Phụng Giác dùng xong cơm trưa, lại uống một ly trà nhỏ, Tạ Triều Uyên còn chưa về, thế nên đành đi tới một viện nhỏ trong vườn trúc nghỉ tạm.

Tạ Triều Linh buông trong tay sách, tỳ nữ Lục Phù bước lên rót trà cho hắn, Tạ Triều Linh nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Giúp ta một việc."

Sáng sớm hắn đích thân đi xem thăm Vương Tiến hôm qua ăn một trăm gậy, còn nằm trên giường dậy nổi, lúc ấy tên kia dập đầu nói với hắn, tỳ nữ Lục Phù là một người dùng được.

Lục Phù thấp đầu, không nói tiếng nào.

Một chung trà sau, tỳ nữ Lục Phù cầm một giỏ nhỏ ra hậu hoa viên hái hoa cho Tạ Triều Linh, gần nửa cản giờ sau mới về.

Sau khi vào, nàng ta gỡ mũ áo choàng xuống, nhìn Tạ Triều Linh, phát ra âm thanh của nam giới: "Thái tử."

Tạ Triều Linh quan sát Tạ Phụng Giác trước mặt, vóc người Lục Phù cao, hoàng thúc hắn trong số các nam tử không xem là cường tráng, gương mặt cũng thuộc dạng thanh tú, tô son điểm phấn thêm búi tóc, đổi quần áo, thêm dùng mũ áo choàng che lại, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra điều bất thường.

Tạ Triều Linh mỉm cười: "Ta vốn chỉ muốn để tỳ nữ kia đi truyền lời giùm, không nghĩ tới hoàng thúc thế mà cải trang thành như vậy tự mình tới, thật khiến người ta bất ngờ."

Tạ Phụng Giác bất đắc dĩ nói: "Biết Thái hậu sẽ truyền Triều Uyên tiến cung, ta mới cố tình tới phủ Khác vương đợi, nếu không chẳng có cách nào tới gần con cả."

"Hoàng thúc, chân của người lành rồi sao?" Ánh mắt Tạ Triều Linh rơi xuống đôi chân đang đứng của y.

"Lanh từ lâu, tuy nhiên trước kia đã quen ngồi, giờ cũng lười mà sửa lại." Tạ Phụng Giác không giải thích nhiều, hỏi chuyện của hắn: "Ngươi ở đây, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tạ Triều Linh lắc đầu: "Một lời khó nói hết."

"Ngươi với Triều Uyên......"

"Chuyện này thì hoàng thúc đừng hỏi, có một chuyện, con muốn phiền hoàng thúc đi tra một chút." Tạ Triều Linh nói.

"Chuyện gì?"

"Về thân thế của lục đệ, có khả năng y không phải là con của phụ hoàng, hoàng thúc người hãy điều tra xem y có liên can gì đến Tây Nhung quốc hay không?"

Tạ Phụng Giác nghe vậy, chau mày lại: "Con đã biết được những gì?"

"Hiện giờ còn khó mà nói, tột cùng phải hay không phải, cần hoàng thúc xác nhận cái đã." Tuy rằng trong lòng Tạ Triều Linh đã tin, khả năng Tạ Triều Uyên không phải con phụ hoàng là rất lớn.

Tạ Phụng Giác đồng ý: "Được, ta sẽ đi tra xem."

Y lại hỏi Tạ Triều Linh: "Nhưng mà con, sao lại nói tạm thời không muốn về?"

Tạ Triều Linh bình tĩnh nói: "Hiện giờ trong triều đình tình tình thế này, con không quay về ngược lại mới tốt, chỉ cần phụ hoàng một ngày còn giúp giữ lại vị trí trữ quân Đông cung, con mới có thể tạm thời không quay về, cứ để cho bọn họ tranh giành với nhau đi, cuối cùng cả đám đều suy yếu, giảm bớt phiền phức cho con."

Tạ Phụng Giác đối với ý kiến này không dám gật bừa, Tạ Triều Linh là Thái tử Đông cung, sao có cái chuyện cứ mập mờ mà ở lại Khác vương phủ.

"Con nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Nghĩ kỹ rồi!"

"Ngươi nói cả đám, là gồm cả Triều Uyên sao?"

Tạ Triều Linh gật đầu: "Tất nhiên là có, hoàng thúc, tên lục đệ, từ trước tới giờ con xem thường y, dã tâm y lớn hơn ai hết, sao ta lại không đề phòng?"

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

29/8/2021.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.