Bản Convert
Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.
Tác giả: Bạch Giới Tử.
Biên tập: Khuynh Khuynh.
Chương 28: Ca ca đáng yêu nhất.
Nạn dân ngoại thành bạo loạn lên nhanh mà bình ổn cũng nhanh, lập cấm quân ngoại thành là thế phải làm, binh lính thì chọn ngay trong kinh, nhưng ai được chọn làm thống lĩnh, thì vẫn chậm chạp chốt được. Những kẻ có mưu đồ ai cũng muốn được giành phần, Càn Minh Đế không tỏ thái độ, chẳng ai biết trong đầu ông rốt cuộc đang nghĩ gì.Tạ Triều Linh còn thử hỏi Tạ Triều Uyên chuyện này: "Người khác ai cũng muốn được chia một ít canh, điện hạ đã có suy tính gì chưa, không muốn làm chút gì à?" Lúc ấy hai người bọn họ đang uống trà chơi cờ, Tạ Triều Uyên nâng mắt lên nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Bệ hạ đã nói rõ đây là đồ ông muốn nắm trong tay, những người tính toán hết sức mà đi giành, chứ không phải muốn ông ghi hận à?"Cái này cũng có lý, nhưng không thử một lần, thì luôn có người không cam lòng.Tạ Triều Linh nhìn hai mắt Tạ Triều Uyên, hắn biết dã tâm của tiểu tử này, càng nghi ngờ thân phận gian tế Tây Nhung của y, nếu mà Tạ Triều Uyên dám bán đứng Đại Lương thật, hắn sẽ không nương tay.Tạ Triều Uyên như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười cười nói: "Lâm Lang đang nghĩ gì vậy?"Tạ Triều Linh thu lại cảm xúc trong mắt, tầm nhìn quay về bàn cờ, thả một quân xuống: "Không có gì, điện hạ lớn lên quá đẹp, nhìn thêm một chút thôi."Ván cờ này cuối cùng Tạ Triều Linh vẫn thắng, hắn cảm thấy không thú vị, phong cách chơi cờ của Tạ Triều Uyên không bám vào một khuôn mẫu nào, cho dù cờ nghệ không tinh, nhưng tự tin mười phần, một đường khí thế hung mãnh chém giết thẳng tắp, thì nước nào thì đi nước đó, chơi cờ với y, Tạ Triều Linh cần hao tốn nhiều suy nghĩ hơn, lạc thú chính là đây.Tạ Triều Uyên thua cũng không để bụng, sắp lại bàn cờ, chiến thêm một lần.Chơi được phân nửa, Vương Nhượng tiến vào bẩm báo, nói rằng bệ hạ mới vừa hạ thánh chỉ ban hôn.Bàn tay cầm quân cờ của Tạ Triều Linh hơi ngừng một chút, Vương Nhượng thở dốc xong mới nói tiếp: "Bệ hạ đem Nhạc Bình quận chúa chỉ hôn cho cháu trai trưởng của Tiêu vương, chờ quận chúa qua cập kê liền thành hôn."Tạ Triều Linh sửng sốt, Nhạc Bình quận chúa và trưởng tôn Tiêu vương? Cái này tám gậy tre cũng không đánh tới hai người, sao bệ hạ là nghĩ tới hay thế?Tạ Triều Uyên trực tiếp cười lên.Nhạc Bình quận chúa là con gái duy nhất mà tiền thái tử để lại, Càn Minh Đế đem đứa cháu gái này chỉ hôn cho trưởng tôn vương gia Tiêu thị khác họ, này bản thân chuyện này đã vô cùng kỳ lạ. Tiêu thị khi khai quốc đã từng vì giang sơn Đại Lương lập công lao to lớn, có thể nói nửa giang sơn Đại Lương là do Tiêu thị giành được, Thái Tổ lên ngôi phong Tiêu thị làm vương khác họ, họ giao ra tất cả binh mã trong tay, hơn trăm năm qua con cháu trong tộc không một người nhập sĩ, không hỏi triều đình phân tranh, như vậy mới bảo đảm được Tiêu gia trăm năm bình an vinh hoa. Nhưng mà bây giờ, Càn Minh Đế đột nhiên đẩy cái vị vương gia này lên nơi đầu sóng ngọn gió, muốn gả đứa con gái mà tiền thái tử năm xưa mưa phản để lại.Ai cũng không biết trong đầu hoàng đế lại muốn làm gì, không nói cái khác, hai đứa kia còn là con nít, Nhạc Bình quận chúa mới tám tuổi, cháu trai Tiêu thị còn chưa tới bảy tuổi, nào có bây lớn đã chỉ hôn.Ý chỉ này vừa ra, nhất thời trên dưới triều đình nghị luận sôi nổi, thật là náo nhiệt thật sự.Tạ Triều Linh không hiểu gì mà nhìn Tạ Triều Uyên: "Điện hạ cười cái gì?"Tạ Triều Uyên lắc đầu, biểu cảm Tạ Triều Linh thay đổi trong nháy mắt kia không thoát khỏi mắt y, y không nhắc nhở Tạ Triều Linh, chỉ nói: "Bệ hạ ông ấy làm chuyện gì đều không phải tâm huyết dâng trào không có mục đích, cứ quan sát là được."Tạ Triều Linh đương nhiên biết, kỳ thật hắn đã có một vài suy đoán mơ hồ."Nhạc Bình quận chúa..." Tạ Triều Uyên nói mấy chữ này lại dừng, như có ẩn ý.Tạ Triều Linh càng cảm thấy khó hiểu, bé quận chúa đó hắn đã từng gặp rồi, khi tiền thái tử xảy ra chuyện mới tròn ba tuổi, một bé gái yên tĩnh ngoan ngoãn, sau đó vì thân phận xấu hổ cũng bị Càn Minh đế đưa đên biệt cung Bắc Giao, mà ở chỗ đó thì cuộc sống tất nhiên không tốt nổi.Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Triều Linh, Tạ Triều Uyên cong môi cười: "Nhớ tới một chuyện hay ho mà thôi, sau này nói cho Lâm Lang nghe."Qua mấy ngày, Tạ Triều Uyên tiến cung thượng triều, sau khi bãi triều bị Càn Minh đế giữ lại ăn sáng cùng ông.Càn Minh Đế bây giờ đối với hai đứa con là Tạ Triều Uyên và Tạ Triều Nghi sẽ thể hiện vài phần từ ái, hôm nay cũng chỉ để lại hai người bọn họ như cũ. Hỏi việc học hành của Tạ Triều Nghi xong, đề tài lại kéo lên người Tạ Triều Uyên, Càn Minh đế nói thẳng với y: "Thái hậu nói với trẫm muốn đem cháu gái nhà bà gả cho con, trẫm biết con không muốn, việc này trách trẫm, nếu chọn vương phi cho con sớm chút một chút, thì sẽ không có nhiều phiền toái như bây giờ, nhưng tâm ý thái hậu đã quyết, trẫm cũng khó nghỗ nghịch bà, nếu con không thích con gái Triệu thị, sau này cưới thêm hai trắc phi là được."Tính toán của Triệu thái hậu không phải Càn Minh đế không biết, việc này ông khó làm trái ý mẹ cả, nhưng ông cũng không cảm thấy Triệu thái hậu có thể lo nghĩ cho Tạ Triều Uyên được, thái hậu muốn gả con gái Triệu thị liền cho bà ta gả, vào phủ Khác vương rồi, sau này có thể thuận lợi mang thai con Tạ Triều Uyên hay không còn khó nói.Tạ Triều Uyên không thèm để ý nói: "Mọi việc để phụ hoàng làm chủ."Càn Minh đế đối với việc y nghe lời rất là vừa lòng, lại âm thầm tiếc nuối thằng nhóc thông minh lại thức thời, nếu không phải xuất thân quá thấp, ông chắc chắn sẽ bồi dưỡng một phen.Tạ Triều Nghi ngồi đối diện nhìn Tạ Triều Uyên một cái, nhưng không lên tiếng.Sau khi ăn sáng xong, nội thị vào bẩm báo, nói thái giám tổng quản Đông cung xin cầu kiến bệ hạ, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm.Càn Minh Đế nghe vậy nhăn mày lại, cho người vào.Thái giám tổng quản Đông cung Liêu Trực vừa vào liền quỳ xuống, Tạ Triều Uyên liếc qua nhìn, liền nghe gã kinh hoảng mà thuật lại, rằng nhà kho Đông Cung mất trộm, mất mười mấy món đồ quý, có cả cống phẩm vua ban. Liêu Trực tới thỉnh tội, bây giờ Thái tử điện hạ hôn mê chưa tỉnh, chuyện lớn nhỏ Đông cung không người làm chủ, bọn họ chỉ có thể tới đây báo với hoàng thượng.Sắc mặt Càn Minh Đế chìm xuống: "Mất trộm? Đang êm đẹp mà nhà kho của Đông cung bị trộm cho được?"Liêu Trực chỉ có thể nhận tội, việc này quả thật là bọn họ sơ sẩy, hiện giờ không biết là người ngoài vào trộm, hay là người trong Đông cung tự làm, bọn họ cũng mới phát hiện đồ thiếu vào hồi sáng, chỉ có thể xin Càn Minh Đế phái người đi tra.Càn Minh Đế lại phát giận một trận, rồi phân công người đi tra xét chuyện này.Tạ Triều Uyên khẽ nheo lại mắt, nhìn Liêu Trực kia, suy tư gì đó.Ra khỏi cung đã sau giờ Thìn, mới ra khỏi cung được một đoạn, liền chạm mặt xe ngựa của phủ Định vương, Tạ Phụng Giác bên trong kéo cửa sổ, cười với Tạ Triều Uyên: "Tiểu Lục, vừa hay gặp, không bằng tới phủ bổn vương uống ly trà đi?"Phủ Định vương ở gần hoàng cung, Tạ Triều Uyên sao cũng được, lập tức đi theo."Lần trước tới phủ con không dùng bữa cùng nhau, hôm nay con ở lại đi, trong phủ bổn vương có mấy đầu bếp phương nam mới tới, trưa nay bảo bọn họ bộc lộ tài năng cho con thưởng thức." Tạ Phụng Giác cười, mời Tạ Triều Uyên ở lại cùng dùng cơm.Nhưng Tạ Triều Uyên không chịu cho y mặt mũi, nói trong phủ còn có việc: "Lần tới con mới qua làm phiền hoàng thúc được."Sáng sớm khi ra ngoài y khi đồng ý về dùng cơm trưa với Tạ Triều Linh, không muốn thất hứa.Tạ Phụng Giác không cố giữ y lại, sai người cầm hai món đồ vật tới, một là bánh sữa đậu, nói cho Tạ Triều Uyên mang về ăn, một món khác là một bộ văn phòng tứ bảo, Tạ Triều Uyên xốc nắp hộp nhìn thoáng qua, bộ này vừa nhìn đã biết chính là hàng cực kỳ cao cấp, bảo vật có tiền khó mua, y nhướng mày: "Hoàng thúc, này là ý gì?"Tạ Phụng Giác cười nói: "Mấy ngày trước hạ nhân mua từ phía nam về, tổng cộng có hai bộ, bổn vương không dùng nhiều vậy, cho con một bộ, Tiểu Lục có rảnh cũng nên đọc nhiều sách, đừng suốt ngày chỉ biết lo chơi."Tạ Triều Uyên cười một hơi dài, sau đó chắp tay nói: "Cháu nghe dạy dỗ."Nếu Tạ Phụng Giác muốn đưa, y liền nhận.Về phủ trước buổi trưa, Tạ Triều Uyên sai người lấy bánh mà Tạ Phụng Giác cho bày trên bàn, Tạ Triều Linh vừa thấy liền biết là đồ trong phủ Định vương, hỏi y: "Điện hạ mới về từ phủ Định Vương à?""Ờ." Tạ Triều Uyên gật đầu: "Trên đường gặp ông ấy, nên qua tới uống ly trà, bánh này là hoàng thúc đưa cho, bảo ta lấy về mà ăn." Y cười như không cười nhìn Tạ Triều Linh, Tạ Triều Linh đã duỗi tay lấy miếng bánh ném vào miệng, hắn thích nhất là loại bánh này trong phủ Định vương, thỉnh thoảng hoàng thúc sẽ đem cho hắn, thời gian còn lại ở Đông cung hắn sẽ giấu sở thích của mình, sẽ không thể hiện mức yêu thích quá mức đối với loại bánh trái nào, mỗi ngày trôi qua đều rất nhạt nhẽo. Ý cười trong mắt Tạ Triều Uyên càng sâu, lại nói: "Hoàng thúc còn tặng ta một bộ văn phòng tứ bảo, nói ta có rảnh thì đọc sách nhiều một chút, đừng chơi cả ngày."Tạ Triều Linh ghé mắt nhìn qua, Tạ Triều Uyên đã gọi người dâng đồ lên, mở nắp hộp cho hắn xem: "Đồ tốt như vậy mà cho ta xài, coi như uổng phí."Tạ Triều Linh ho nhẹ một tiếng: "Điện hạ không muốn dùng, thì cho ta đi, ta muốn luyện chữ vẽ tranh gì đó."Tạ Triều Uyên chỉ cười: "Được."Tạ Triều Linh vui vẻ, cảm ơn Tạ Triều Uyên: "Tạ điện hạ."Hắn duỗi tay cầm lấy một cây bút, thưởng thức trong tay, hắn dùng không quen bút với mực trong phủ Khác vương, mà văn phòng tứ bảo kỳ thật chỉ có hai bộ, một bộ trong thư phòng Đông Cung, một bộ cất trong nhà kho, hiện giờ đã tới tay hắn.Thế mà hắn lại tự trộm đồ của mình.Tạ Triều Uyên hỏi hắn: "Lâm Lang vừa nói muốn vẽ tranh?""Ừ, muốn giết thời gian."Tạ Triều Linh nói xong, liền lấy một tờ giấy ra, trải trên mặt bàn, lại lấy một cái chặn giấy đặt lên, chuẩn bị bút mực.Tạ Triều Uyên im lặng nhìn động tác của hắn, Tạ Triều Linh không nhanh không chậm chuẩn bị xong mọi thứ, cúi người xuống, chấm bút, bấy giờ mới giương mắt nhìn về Tạ Triều Uyên.Tạ Triều Uyên vẫn đứng đó, mặt mày tuấn tú, trong mắt toàn ý cười, nhưng khí chất thì lạnh nhạt.Tạ Triều Linh nhìn kỹ người trước mặt, sau đó rũ mắt, bắt đầu vẽ một một nét bút.Tạ Triều Uyên chăm chú nhìn hắn, khi vẽ tranh Tạ Triều Linh rất nghiêm túc, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ ánh lên góc nghiêng của hắn, đôi mày đậm kéo đến tận thái dương, hắn không biết, chính mình cũng như một bức họa.Sau tầm hai chung trà, Tạ Triều Linh gác bút xuống, thưởng thức tác phẩm của mình, cảm thấy vừa lòng, khóe miệng tràn ngập ý cười.Tạ Triều Uyên nay bước lên xem, thì ra Tạ Triều Linh vẽ y, cái kẻ ngày đó đội gió đội mưa chật vật ra đảo giữa hồ đón hắn ở biệt trang của Định vương.Trung tranh Tạ Triều Uyên không đeo khuôn mặt tươi cười giả dối, trong mắt y tràn đầy lo lắng, người trong tranh còn thật hơn cả y bây giờ.Tại Triều Uyên im lặng nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm eo Tạ Triều Linh."Vẽ đẹp lắm."Tạ Triều Linh quay đầu nhìn y cười: "Khác vương điện hạ lúc lúc nào cũng nên đáng yêu như này."Tạ Triều Uyên giúp hắn dọn dẹp giấy vẽ, nhớ tới ngày ấy Tạ Triều Linh bỗng nhiên hôn chủ động hôn môi mình, bèn nói: "Ca ca mới đáng yêu nhất!"Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.
15/3/2022.