Bản Convert
Đan Tiêu Vạn Dặm.
Tác giả: Bạch Giới Tử.
Biên tập: Khuynh Khuynh.
Chương 36: Điện hạ như vậy thật đáng sợ
Cuối cùng thì Tạ Triều Linh vẫn ở lại thôn trang này. Phải nói rằng ở đây còn tự do thoải mái hơn so với phủ Khác vương, cảnh sắc cũng đẹp hơn rất nhiều. Chỉ có điều quá yên tĩnh, mấy chục dặm xung quanh không một bóng người. Tạ Triều Uyên nói nhốt hắn, thì là nhốt thật, ngăn cách hoàn toàn với thế giới.Tạ Triều Uyên ở lại đây cùng hắn, ngoại trừ lên triều năm ngày một lần, những ngày còn thì chẳng thèm về kinh. Từ đó tới nay tuyết rơi đã hơn mười ngày, thoáng cái tới cuối năm.Khi Tạ Triều Uyên vào nhà, Tạ Triều Linh đang tựa lên đầu giường đọc sách, nghe tiếng bước chân cũng không thèm nhìn y một cái, trước sau không rời mắt khỏi sách. Quãng thời gian này vẫn luôn thế, dù ngày đêm ở cùng một phòng, cùng nhau sinh hoạt, thậm chí cả chuyện ban đêm,.. Thanh niên đương tuổi sung sức, cùng nằm trên một chiếc giường, sao kiềm lòng cho đặng.Tạ Triều Linh nghi ngờ bị cổ ảnh hưởng, nhưng khi tắt đèn, bóng đêm giấu đi những ngại ngùng khó mở miệng, dục vọng như bị phóng đại mấy lần, hắn không muốn làm khổ mình, tự nguyện sa vào buông thả.Tạ Triều Uyên cởi áo khoác, đứng cạnh chậu than ở cửa hơ một lát để xua đi hơi lạnh trên người, rồi mới ngồi xuống giường.Tạ Triều Linh lười nhác đổi tư thế, không muốn nói chuyện với y, nhưng đọc sách cả một buổi trưa, không tránh được xây xẩm mặt mày, thấy chán quá, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.Tạ Triều Uyên ngồi sát vào, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc hắn, Tạ Triều Linh vẫn nhắm mắt nằm im."Mấy ngày nữa sẽ ăn tết, mấy lễ tế trong cung ta đều phải có mặt, chắc phải tới mùng ba mới về được." Tạ Triều Uyên nói nhỏ xíu, lúc sau lại thêm một câu: "Lâm Lang, huynh vẫn chưa nguôi giận sao?"Tạ Triều Linh rốt cuộc phải tặng cho y một cái trừng mắt, hơn mười ngày nay hắn vẫn thi gan lì với con súc sinh này. Tạ Triều Uyên còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn, chẳng lẽ y chắc rằng mình chạy thoát khỏi đây? Tuy rằng giờ hắn không tính chạy thật."Nếu ta chưa hết giận, thì điện hạ tính làm sao?" Tạ Triều Linh cười bỡn cợt, lần đầu tiên đáp lại y sau hơn mười ngày."Không làm gì hết." Tạ Triều Uyên nói: "Kiên nhẫn chờ tới khi huynh hết giận thì thôi.""Giờ ta mới biết, thì ra điện hạ là người nhẫn nại như thế." Tạ Triều Linh mỉa mai."Lâm Lang vốn đâu có hiểu ta." Tạ Triều Uyên dời câu chuyện: "Tối nay muốn ăn gì?"Tạ Triều Linh nghĩ một hồi: "Hồi trước ngài có nói ăn lẩu."Mười lăm phút sau, nồi nước dùng hôi hổi được bưng lên, các loại đồ nhúng bày đầy một bàn, mùi thơm bay khắp cả gian nhà.Tạ Triều Linh ăn từ từ, Tạ Triều Uyên nói chuyện với hắn, thỉnh thoảng hắn mới đáp một câu."Hồi còn nhỏ lần đầu tiên ta về cung ăn tết, trong cung tổ chức gia yến, cũng ăn món này." Tạ Triều Uyên gấp đồ ăn cho Tạ Triều Linh, chợt kể chuyện hồi xưa. Tạ Triều Linh im lặng mà nghe, cũng không tiếp lời.Tạ Triều Uyên không để bụng, hãy còn nói tiếp: "Hồi đó ngay cả dùng đũa ta cũng không biết, không có bà vú dạy, mẹ ta cũng chưa từng, ở biệt cung, ăn cái gì đều bốc tay, nhưng trong cung thì không được, nhất là trước mặt bệ hạ, thất lễ trước măt rồng là bị phạt nên ta chỉ có thể nhìn người khác ăn.""Lúc đó thái tử ca ca còn chưa phải thái tử, huynh ấy là ngũ hoàng tử, ngồi cạnh ở ta, huynh thấy ta mãi không ăn gì, mới hỏi sao ta không ăn, ta nói dối rằng không đói, không muốn ăn. Nhưng thật ra khi đó ta lúc ấy đến cồn cào, chỉ là không muốn người khác phát hiện ta không biết dùng đũa."Tạ Triều Uyên nhìn Tạ Triều Linh, nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, trong mắt y có những cảm xúc mơ hồ: "Nhưng mà huynh ấy đã nhìn ra, huynh ấy không vạch trần ta, cũng không chê phiền mà gắp đồ ăn cho ta, còn cẩn thận chấm nước chấm mới đặt vào muỗng cho ta, vờ nói dù không đói bụng cũng nên ăn, ngoan một chút, không thể kén ăn."Giọng Tạ Triều Uyên càng nhỏ: "Mấy việc vặt này, chắc thái tử ca ca đã quên mất rồi."Có chuyện này à? Tạ Triều Linh nhớ lại, hình như là có.Tuy nhiên hắn thấy Tạ Triều Uyên đã nhìn lầm rồi, hắn chưa bao giờ tốt bụng, khi đó chịu bỏ ra một xíu quan tâm đứa em này, đơn giản là thấy thằng nhóc đẹp trai, vừa mắt hắn mà thôi.Sớm biết chọc trúng thằng điên này, năm đó hắn nhất định không xen vào chuyện người khác.Đúng là sắc đẹp hại người.Dù trong lòng oán trách bản thân thế nào, ngoài mặt hắn quyết không lộ một phần, Tạ Triều Linh chậm rãi ăn hết đồ ăn Tạ Triều Uyên gắp cho, nói: "Nếu thái tử đã tốt với điện hạ như vậy, điện hạ lại bày mưu hại thái tử, coi như kiến mà dẫm dưới chân, không khỏi hơi vong ân phụ nghĩa."Tạ Triều Uyên bình tĩnh, tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn: "Ừ."Tạ Triều Linh nhìn y: "Ừ là ý gì?""Lâm Lang đúng, ta vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, không phải người."Tạ Triều Linh: "..."Thôi!Ăn uống no nê, Tạ Triều Linh căng da bụng chùng da mắt, muốn rửa chải đầu xong rồi ngủ, Tạ Triều Uyên kéo hắn khỏi giường: "Tuyết ngừng rồi, đi ra ngoài chơi đi."Tạ Triều Linh không có hứng thú, ôm lò sưởi nhỏ ngã về giường, không muốn nhúc nhích: "Không đi."Tạ Triều Uyên nhìn hắn, duỗi tay ôm lấy eo Tạ Triều Linh nhấc lên, cầm áo khoác phủ lên vai hắn: "Đi thôi."Tuyết rơi hơn mười ngày cuối cùng cũng ngừng, đình viện được dọn dẹp hồi chạng vạng, giờ chỉ còn một tầng tuyết mỏng, tỏa ra ánh sáng ấm áp ngọn đèn.Tạ Triều Linh vẫn ôm lò sưởi tay, chóp mũi bị lạnh mà đỏ bừng: "Điện hạ thật có nhã hứng, trời lạnh như vậy, ngay cả trăng còn không có, thì có gì mà đẹp?"Tạ Triều Uyên không đáp, dẫn hắn đi về trước, cuối cùng dừng ở một khu đất trống trải."Tới đây làm gì vậy?" Tạ Triều Linh nhíu mày hỏi.Tạ Triều Uyên thả tay hắn, để hắn đứng tại chỗ, còn mình thì đi lên trước.Tạ Triều Linh không hiểu đầu cua tai nheo, Tạ Triều Uyên quay lưng về phía hắn, khom lưng lấy mồi lửa, châm dây dẫn trên đất. Dây dẫn cháy ngay, một dây pháo cứ thế mà cháy, ánh sáng rức rỡ cả một khoảng trời đen tối, cũng hằn sâu vào đôi mắt kinh ngạc của Tạ Triều Linh.Tạ Triều Uyên trở về cạnh hắn, pháo hóa rực rỡ sau lưng chưa tàn, phác hoạ rõ ràng kia gương mặt anh tuấn. Tạ Triều Linh vẫn đang ngây ra, nhìn chằm chằm người tới gần mình, lồng ngực loạn nhịp. Sao đột nhiên cổ lại tái phát nữa rồi?"Lâm Lang."Tạ Triều Uyên đã đi tới trước mặt, cất tiếng gọi hắn.Hắn theo bản năng mà nhìn Tạ Triều Uyên, y cũng đang nhìn hắn, Tạ Triều Linh nao nao.Pháo hoa sau lưng đã tàn hết, rốt cuộc Tạ Triều Linh hoàn hồn, ho nhẹ: "Điện hạ, chắc chỉ có mấy đứa con nít cỡ Nhạc Bình quận chúa mới thích cái này thôi.""Đẹp không?" Tạ Triều Uyên hỏi hắn.Vốn Tạ Triều Linh không muốn thừa nhận, lời nói trái lương tâm tới mép miệng lại nuốt ngược trở về, gật gật đầu: "Cũng được."Tạ Triều Uyên nhìn hắn, bỗng nhiên cười: "Ta cũng cũng thấy không tệ, hồi nhỏ thái tử ca ca từng dẫn ta đi chơi rồi, huynh ấy cũng nói cái này đẹp."Mắt Tạ Triều Linh giần giật, thật tình mấy chuyện vụn vặt hồi nhỏ hắn chẳng nhớ được bao nhiêu. Sau khi làm chủ Đông cung, lại càng ép mình quên đi những ngày tự do tự tại khi còn nhỏ, gáng học gáng làm, thậm chí ngụy trang mình thành một một người thừa kế ngai vàng hợp chuẩn.Đây không phải một việc dễ dàng, hắn mất năm năm, cũng không làm được tới nơi tới chốn.Tạ Triều Linh cho rằng mình sớm đã quên, mà hắn cũng quên thật, nhưng ký ức bị hắn cố tình quên lãng, lại có người giúp hắn giữ gìn.Tạ Triều Linh cười hỏi: "Cớ gì điện hạ cứ nhắc thái tử ca ca của ngài trước mặt ta?"Ánh mắt hắn đầy chế nhạo: "Giọng điệu khi điện hạ nhắc tới thái tử cứ nhớ mãi không quên, hay là có ý nghĩ xấu xa gì với thái tử của ngài? Điện hạ gọi ta là ca ca, chẳng nhẽ vì nguyên nhân này? Thì ra trong lòng điện hạ, ta chỉ là vật thay thế của vị trữ quân Đông cung à?"Tay đặt lên vai Tạ Triều Uyên, Tạ Triều Linh tiếp tục cười: "Nếu vậy thật, ta đau lòng quá, bởi vì mặt sao? Nhưng mà sao điện hạ xuống tay với thái tử ca ca vậy? Không lẽ là ngại anh em ruột nên không dám? Thì ra điện hạ cũng có chuyện không dám, quá là ngoài sức tưởng tượng mà, chẳng giống điện hạ chút nào nha.""Điện hạ bày trò hãm hại, khiến người ta sống chết không rõ, chớ không phải không chiếm được thì phải phá cho hôi, điện hạ như vậy, thật đáng sợ."Tạ Triều Linh càng nói càng bậy bạ, Tạ Triều Uyên cam chịu mà nghe, một câu không đáp. Tạ Triều Linh nói xong lại thấy không vui nữa, bị y nhìn đến mất tự nhiên, cuối cùng đành cười mỉa một tiếng, im lặng."Ta nói bậy bạ, điện hạ nghe rồi thôi."Tạ Triều Uyên tiến lên một bước, gần như dán sát mặt Tạ Triều Linh, Tạ Triều Linh nhíu mày, thằng chó con giơ tay, quẹt qua đuôi mắt hắn, nói: "Không thích nghe, sau này ta không nói nữa."Tạ Triều Linh tém lại: "Không cần tới vậy, điện hạ muốn nói thì nói đi, ta cũng rất muốn biết kỷ niệm của điện hạ và thái tử ca ca của ngài, coi như kể chuyện giải sầu."Tạ Triều Uyên nhìn hắn, im lặng hồi lâu.Lòng Tạ Triều Linh rục rịch, nhón chân lên, tầm mắt đối diện với Tạ Triều Uyên, hai tay ôm mặt y, rồi vỗ nhẹ: "Chỉ khi điện hạ nhắc tới thái tử ca ca, giọng điệu mới dịu dàng một chút."Tạ Triều Uyên bắt tay hắn, ôm chặt chặt hắn vào lòng.Tạ Triều Uyên im lặng ôm một lát rồi buông ra, y quay lại tiếp tục châm lửa đốt pháo hoa.Cho đến tận khuya, Tạ Triều Uyên cứ luôn lặp đi lặp lại hành động này.Tạ Triều Linh đứng trong đình ngắm pháo, hắn đã nhìn ra, người muốn chơi cái này rõ ràng là Tạ Triều Uyên mà.Tạ Triều Uyên châm lửa cho mấy dây pháo cuối cùng, quay về cạnh Tạ Triều Linh, đưa tay cho hắn: "Về thôi, mình về."Tạ Triều Linh đã thấm mệt, gật đầu, đứng dậy theo Tạ Triều Uyên về.Sau khi về phòng, Tạ Triều Linh rửa mặt chải đầu xong liền nhào lên giường, Tạ Triều Uyên cho người hầu tắt đèn, leo lên giường ôm lấy hắn.Tạ Triều Linh nhắm mắt, nghĩ chắc tối nay thằng nhóc này chắc nó tha cho mình, nên cũng nhúc nhích."Khi còn ở biệt cung, ta từng có một con mèo trắng." Tạ Triều Uyên bỗng mở miệng, tiếng nói trầm thấp, sát bên tai Tạ Triều Linh.Tạ Triều Linh nói tiếng nào, yên tĩnh nghe y nói.Tạ Triều Uyên bóp bóp ngón tay Tạ Triều Linh, chậm rãi nói tiếp: "Rất là đáng yêu luôn, tự chạy tới biệt cung, ta đút nó mấy miếng chuột nướng, nó liền ăn vạ ta, sau này chỉ cần ta kiếm được đồ ăn, đều sẽ chia cho nó.""Sau đó thì sao?" Tạ Triều Linh nhắm mắt, lười biếng hỏi."Sau đó nó mất tích, ta tìm khắp biệt cung ba ngày, không thấy, từ đó chưa từng gặp lại nó, khi đó ta đã nghĩ ta không nên nuôi thả, nếu nhốt nó trong biệt cung, nó sẽ không chạy mất."Tạ Triều Linh hơi nhíu mày, vẫn nhắm mắt, hắn hơi hiểu ý Tạ Triều Uyên rồi, Tạ Triều Uyên đang cố tình nói cho hắn nghe."Điện hạ, ta không mèo con của ngài." Tạ Triều Linh nhắc nhở y."Ngươi không phải nó, ngươi còn quan trọng hơn nó nhiều."Vậy nên càng phải nhốt.Tạ Triều Linh vỗ hắn bàn tay y: "Sau này nếu ta thấy con mèo trắng nào đẹp đẹp, sẽ tặng cho điện hạ nhé."Giọng hắn đã lèm bèm, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đặn hơn.Tạ Triều Uyên cúi đầu, cẩn thận khẽ in lên cổ hắn một nụ hôn.Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.
28/05/2023.
---Khuynh: Sau thời gian dài ở ẩn thì mình đã quay trở lại, cảm ơn mọi người vẫn lót dép ở đây chờ bé Uyên với anh Linh của ẻm nè