"Tính cách Tiểu Yên quá kích động, không chịu thua thiệt, nhận vài bào họccũng tốt. Chỉ cần...vẫn trong phạm vi khống chế cái gì cũng dễ nói, chỉ sợ mộtkhi quá mức, e là cái nhà này cũng không tha cho em."Bây giờ Thẩm Loan mới hiểu, anh ta nói "ngày đó" là ngày Thẩm Yên sốt caokhông giảm."Nói như vậy thì, em còn phải cảm ơn ý tốt của anh?"Thẩm Khiêm không để ý đến ý châm chọc trong câu nói của cô: "Lúc anh vềnhìn thấy một chiếc xe."Dáng vẻ người phụ nữ vẫn như thường."Là xe của Quyền Lục Gia.""Vậy nên, anh xông vào đây để nói việc này?" - Vẻ mặt Thẩm Loan bình tĩnh."Nghe người làm nói, buổi chiều em ra ngoài, vừa mới về không lâu?""Không sai."Nét mặt người đàn ông bỗng sa sầm: "Có phải là Quyền Hãn Đình đưa em vềkhông?""Đúng vậy.""Em nói lại lần nữa?!"Thẩm Loan lùi về phía sau, tránh khỏi tay anh ta, thản nhiên nói: "Đúng haykhông đúng cũng không liên quan đến anh. Nếu như anh còn xông vào như vậy,thì em chỉ đành... chuyển ra ngoài sống."Ban chữ cuối cùng, âm cuối nhẹ như lông, nhưng vào tai Thẩm Khiêm lại nhưsấm đánh bên tai.Vẻ mặt người đàn ông không hiểu thay đổi, nhưng hai tay buông xuống bênhông sớm đã âm thầm nắm chặt thành quyền.Thẩm Loan nhìn thẳng vào anh ta, chợt cười một tiếng, lại đâm thêm một nhát:"Không tin thì thử xem, em nói được làm được."Lúc lâu sau, yết hầu Thẩm Khiêm khẽ động, giọng nói khàn đi: "... Em thắngrồi."Thẩm Loan lướt qua anh ta, mở cửa ra: "Ra ngoài.""Nhắc lại lần nữa, đừng trêu chọc đến Quyền Hãn Đình." Nói xong, quay ngườibỏ đi.Rầm!Thẩm Loan tức giận đóng cửa.Cô cứ chọc đấy, thì sao nào?Nửa đêm, Thẩm Loan mơ một giấc mơ, nội dung cụ thể không nhớ rõ, nhưng cómột điều có thể chắc chắn, trong đó có Quyền Hãn Đình.Ngày thứ hai, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức cô.Vừa chuẩn bị duỗi người, để tứ chi thoải mái một chút, Thẩm Loan vừa giơ tay,thì đau lòng nhận ra cơ bắp cứng đờ, bủn rủn không có sức, cứ như tay khôngphải là của cô vậy.Trừ chỗ đó ra, eo với chân cũng không may mắn thoát khỏi cảnh tương tự.Thở dài, cô cho phép bản thân nằm thêm một lúc nữa.Mười lăm phút sau, Thẩm Loan xốc chăn lên, xoay người xuống giường. Rửamặt xong, thay đồ tập thể dục, trải thảm tập yoga.Bình thường chỉ cần hai mươi phút là có thể làm xong các động tác, hôm nay lạimất gần một tiếng, còn mệt muốn chết.Tắm xong, xuống tầng ăn sáng.Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều ở đó, không thấy Thẩm Như và ThẩmYên đâu."Chào buổi sáng, ba, dì.""Mì với cháo, cô ba muốn ăn gì?" - Người hầu bước lên, cung kính hỏi."Mì là được rồi."Thẩm Loan kéo ghế ngồi xuống, không đến hai phút, Thẩm Khiêm cũng xuống.Chào hỏi một câu trước, ngồi vào chỗ, vừa vặn đối mặt với Thẩm Loan.Thẩm Xuân Giang bỏ tờ báo xuống, bỗng lên tiếng: "A Khiêm, ba nghe nói bấtđộng sản Thiên Thủy dạo này dính phải phiền phức? Chuyện gì vậy?""Vấn đề nhỏ thôi, đang giải quyết.""Ừ. Nếu thật sự khó giải quyết, đừng quên trong nhà cũng có thể giúp đỡ.""Cảm ơn ba." - Thẩm Khiêm dừng một lúc: "Tài chính của kỹ thuật công nghệLâm Sang đã dồn vào sổ sách của tập đoàn, đối phương cũng là lần đầu tiếpnhận Minh Á. Con đã để bộ phận tài vụ của công ty xem xét chỉnh sửa lại sốliệu, ngày mai là có thể lấy được mức tài vụ mới nhất từ kế toán, như vậy về cơbản hạng mục thông Hồng Á chúng ta đã nắm được hơn nửa, còn lại phần nhỏtin chắc sẽ trong tầm tay."Thẩm Xuân Giang gật đầu tán thưởng, đôi mắt già nua vui vẻ: "Chuyện ở MinhÁ, con có thể nắm bắt cơ hội, làm tốt lắm.""Cảm ơn ba.""Đúng rồi Loan Loan", nghe con trai nhắc đến Minh Á, Thẩm Xuân Giang nhưnhớ đến cái gì, dời mắt nhìn sang Thẩm Loan: "Bây giờ Minh Á đã đổi chủ, concũng không thể quay lại làm việc được. Lúc trước ba và anh con đã bàn qua,trước tiên qua bên Thiên Thủy làm trợ lý cho anh con, đợi đến lúc thích hợp thìsắp xếp cho con vào tập đoàn."Không đợi Thẩm Loan tỏ thái độ, Dương Lam bỗng lên tiếng: "Đến Thiên Thủylàm trợ lý? Ai? Nó sao?"Thẩm Xuân Giang nhíu mày, trầm giọng lạnh lùng: "Quyết định của công ty, bàvớ vẩn dính đến làm gì?""Tôi không biết quyết định công ty gì, tôi chỉ biết bất động sản Thiên Thủy làsản nghiệp của riêng A Khiêm, dựa vào cái gì mà ông nhét người vào? Lúc đầucon trai thành lập công ty không hề đưa ra yêu cầu gì với nhà, tự mình cắn răngchống đỡ, nó khổ như thế nào, chúng ta đều biết, người làm ba như ông nhẫntâm làm ẩu vậy sao?"Thiên Thủy là Thiên Thủy, Minh Đạt là Minh Đạt. Mặc dù lúc đầu Dương Lamkhông đồng ý để Thẩm Khiêm bỏ miếng thịt có sẵn Minh Đạt này ra ngoài làmlại từ đầu đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng theo thời gian, quy mô của bất độngsản Thiên Thủy ngày càng lớn, danh tiếng cũng ngày một vang xa, dù DươngLam có bao nhiêu không đồng ý đi nữa thì cũng trở thành vui vẻ và tự hào.Tự bà ta bấm bụng nhẫn nhịn thì không sao, nhưng nếu có người đe dọa đếnquyền lợi của con trai, không cần biết người đó là ai, cho dù là lão gia tử đến, bàta cũng không chịu để yên."Bà nói cái gì vậy, tôi làm ẩu?" Vẻ mặt Thẩm Xuân Giang cực kỳ xấu, bị vợtrách mắng ngay trước mặt con cái, mặt mũi cũng mất sạch rồi: "Đến tình hìnhnhư nào bà còn không rõ được, đã mở miệng nói linh tinh! Chuyện này bản thânA Khiêm cũng đồng ý rồi, tôi cũng không ép nó!"Dương Lam bán tín bán nghi, quay sang nhìn Thẩm Khiêm: "Là vậy sao?"Người sau nhàn nhạt gật đầu: "Vâng"."A Khiêm, mẹ không hy vọng con nhân nhượng vì lợi ích chung, nếu như thậtsự không muốn, thì nói ra, mẹ tuyệt đối sẽ không để ai ỷ vào quan hệ máu mủkhoa tay múa chân với con, ép con làm chuyện con không thích!"Mặt Thẩm Xuân Giang lúc này đã từ đỏ chuyển sang xanh, áp suất thấp bao phủtoàn thân, dường như lúc nào cũng có thể bạo phát.Nhìn mâu thuẫn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, Thẩm Khiêmkhông nhanh không chậm rót một cốc sữa, đẩy đến trước mặt Dương Lam. Vìđộng tác này của anh ta, không khí hơi hòa hoãn lại."A Khiêm..." Nét mặt Dương Lam mềm đi."Mẹ, không có ép buộc gì cả, đây là quyết định sau khi bàn bạc của con với ba.""Xem đi! Xem đi!" - Thẩm Xuân Giang vỗ một cái lên mặt bàn, chén đĩa đềurung lên: "Ngần này tuổi rồi, vẫn còn hồ đồ, sau này làm rõ rồi hãy nói chuyện,đừng giống mụ điên vớ được ai cũng cắn!"Mặc dù Dương Lam tức giận, nhưng do bản thân đuối lý, cũng không phản bác,chỉ buồn bực ăn bữa sáng.Thẩm Xuân Giang còn muốn dạy dỗ thêm vài câu, mắt thấy con trai khẽ nhíumày, nghĩ một lúc, vẫn nên thôi không nói nữa.Lúc này, người làm đương sự Thẩm Loan luôn yên tĩnh ngồi ăn sáng, dù DươngLam có giơ tay chỉ cô, cô cũng không ngẩng đầu.Trái lại lại thành người bình tĩnh nhất trong bữa ăn.Ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Loan buông đũa: "Ba, có lẽ con không có cáchnào đến Thiên Thủy làm trợ lý cho anh trai."Lời vừa nói ra, ba người đồng loạt dừng động tác."Loan Loan, con có biết mình đang nói gì không?!" Vốn dĩ Thẩm Xuân Giangcòn chưa hết giận, lời này của Thẩm Loan vừa hay đụng vào họng súng, trongnháy mắt thành người để trút giận.Ông đây ngồi lấy lý tranh luận, mặt mũi không còn rồi, con lại nói không đi làkhông đi, chẳng khác nào...phụ lòng người khác!Thẩm Khiêm cau mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn cô: "Đừng nói lời ngu ngốc."Chỉ có mắt Dương Lam lộ ra ý vui.Con trai luôn coi trọng nguyên tắc, lại đồng ý để đứa con gái riêng này vào côngty, lại còn làm trợ lý "gần gũi với vua", vốn dĩ đã là chuyện lạ rồi.Trực giác nói cho bà ta biết, đây không phải là dấu hiệu tốt.Nhưng ngại vì sự kiên trì của Thẩm Xuân Giang, đã thế Thẩm Khiêm còn ngầmthừa nhận, không nên cản nữa. Bây giờ, Thẩm Loan chủ động từ chối, vẫn coinhư còn có chút tự mình biết mình, Dương Lam nhạc kiến kỳ thành (vui mừngnhìn thấy thành quả)."Trải qua thời gian rèn luyện này, con nhận ra bản thân còn có nhiều chỗ cònthiếu sót, trạng thái như thế này vốn dĩ không có cách nào lại vào công ty nhậmchức. Vậy nên, con quyết định trước tiên phải phát triển bản thân, đến học việnKhởi Hàng học một khóa liên quan đến quản lý công ty rồi lại tính tiếp." - ThẩmLoan hoàn toàn miễn dịch với cơn giận của Thẩm Xuân Giang, không nhanhkhông chậm, nói ra kế hoạch của mình một cách rõ ràng.Bỗng nhiên tất cả im lặng.Cho đến khi một tiếng cười lạnh vang lên, Dương Lam nhìn cô không khác gìngười điên: "Là tôi nghe nhầm rồi, hay là cô đang nói đùa? Học viện KhởiHàng? Cô tưởng đó là khu vui chơi, mua vé vào cổng là vào được sao?"Học viện Khởi Hàng, còn được gọi là "cái nôi của xí nghiệp", do một tay ThẩmXuân Hàng lập nên, đạt được bộ giáo dục quốc gia Trung Quốc phê chuẩn làtrường kinh doanh tư nhân duy nhất trong nước có tư cách trao bằng Thạc sĩ vềkinh tế, quản lý, pháp luật.Đối tượng tuyển sinh phải có ba năm kinh nghiệm làm nhân viên, liên quan đếncác lĩnh vực: tài chính, chứng khoán, scalp*, quản trị rủi ro, thương mại điệntử, quản lý công thương, quản lý tài vụ, thị trường kinh doanh,...*Scalp là chiến lược thu lại lợi nhuận nhỏ từ các giao dịch, nhằm hạn chế đinguy cơ rủi ro của sự biến động mạnh trên thị trường.Mỗi một lĩnh vực căn cứ vào điều kiện của bản thân học sinh mà chia làm balớp ABC.Lớp A được gọi là "Lớp xí nghiệp", để thỏa mãn những xí nghiệp đã thành côngtiến hành thay đổi mà mở lớp, trong lớp này tùy tiện tìm một học sinh cũng làngười cầm lái cả một công ty. Không cần thi cử, chỉ cần nộp tiền học phí làđược, tất nhiên, học phí chắc chắn sẽ không rẻ.Lớp B được gọi là "Lớp người kế thừa", nghĩa trên mặt chữ, là để dạy dỗ mộtsố con nhà giàu sau này sẽ kế thừa gia nghiệp cung cấp tài chính mà mở lớp.Cũng không cần thi, học phí đắt hơn lớp A.Lớp C được gọi là "Lớp tổng giám đốc điều hành" đa số học viên đều đã giữchức ở các xí nghiệp lớn, còn ở vị trí tổng giám điều hành, muốn tự nâng caobản thân vì để đạt được vị trí cao hơn, hoặc là được công ty đưa đến để đào tạochuyên nghiệp. So với hai lớp A B, mỗi kỳ số lượng tuyển sinh ở lớp này lànhiều nhất, học phí cũng tương đối rẻ, nhưng phải trải qua hàng loạt bài kiểmtra và phỏng vấn, mới có thể nhận được tư cách nhập học.Bởi vậy có thể thấy, chính sách tuyển sinh của học viện Khởi Hàng rất nghiêmngặt. Nhưng một khi vào được rồi, đồng nghĩa với việc người bên cạnh bạnkhông phải tổng giám đốc thì sẽ là tổng giám đốc tương lai, dù gì cũng cùng làngười xuất sắc trong nghề liên quan.Mối quan hệ rộng rãi là một khoản tài sản không nhỏ.Bao nhiêu người đầu óc mê muội muốn chen vào, nhưng thành công thì chỉđược lác đác vài mống.Thẩm Như ở Minh Đạt làm đến năm thứ ba, thì báo danh tham gia thi tuyểnsinh vào lớp C, đáng tiếc điểm số không đủ, không thể thi vào.Lúc đó, Thẩm Xuân Giang vì việc này mà còn cố ý tìm Thẩm Xuân Hàng, nóihết lời, đến cùng còn lôi cả cái danh anh trai ra rồi, Thẩm Xuân Hàng vẫn khôngnới lỏng cho, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu:"Muốn nhập học phải dựa vào bản lĩnh thật sự, bớt đi cửa sau đi."Thẩm Xuân Giang lại đi tìm ông cụ, ngược lại còn bị Thẩm Tông Minh mắng tétát.Năm thứ hai Thẩm Như lại thi hai lần nữa, cuối cùng mới có thể lấy được tưcách nhập học.Bây giờ, Thẩm Loan nói cô muốn đến học viện Khởi Hàng, phản ứng đầu tiêncủa Dương Lam chính là buồn cười!Cũng thật sự cười ra tiếng."Một người đến đại học còn chưa học như cô, mà đã muốn thi vào Khởi Hàngsao?"Thẩm Loan hỏi lại: "Yêu cầu tuyển sinh nhất định phải là đã lên đại học sao?"Dương Lam ngừng lại.Cái này... Thật sự là bà ta không rõ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía con trai.Thẩm Khiêm: "Không có. Có điều..." Anh ta mở to mắt, thâm trầm nhìn ThẩmLoan một cái: "Khởi Hàng chỉ tuyển người có ba năm kinh nghiệm đi làm trởlên."Ánh mắt Thẩm Loan bình tĩnh: "Kinh nghiệm đi làm lại không yêu cầu cụ thểlàm cái gì. Tôi tốt nghiệp trung học chuyên đến nay, không nhiều không ít, vừađúng ba năm. Mặc dù thường xuyên đổi việc, nhưng tổng thể mà nói chưangừng đi làm bao giờ."Ấn đường người đàn ông căng chặt.Dương Lam hừ lạnh: "Ngụy biện! Cho dù cô thỏa mãn được điều kiện tuyểnsinh, thì cũng không thể nào thi vào được!""Vậy sao?" - Ánh mắt Thẩm Loan lưu chuyển: "Vậy tôi chỉ đành đến công tycủa anh trai..."Dương Lam giật mình, lập tức phản ứng lại. Bà ta dồn sức đả kích tự tin củaThẩm Loan, một khi cô từ bỏ báo danh, vậy chẳng phải sẽ đến Thiên Thủy làmtrợ lý cho con trai bà ta sao?Tuyệt đối không được!Lúc này bà ta liền chuyển đề tài: "Mặc dù cơ hội không lớn, nhưng dù thế nàothì cũng phải thử, như vậy mới không để lại tiếc nuối. Nhỡ đâu thi được vào thìsao?"Thẩm Loan tựa như đang suy nghĩ, dường như đang băn khoăn giữa thi vàkhông thi, cuối cùng dưới ánh mắt "khích lệ" của Dương Lam, từ từ trở nênkiên định: "Dì nói đúng, dù sao cũng phải thử một lần."Dương Lam thở phào nhẹ nhõm.Nét mặt Thẩm Khiêm không đổi, ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ.Thẩm Xuân Giang trầm ngâm một lúc, tức giận lúc trước đã hết hoàn toàn:"Loan Loan, con nghĩ kĩ chưa?""Vâng.""Sắp đến mùa tuyển sinh tháng chín, con ở nhà chuẩn bị thi cử cho tốt, tạm thờikhông cần đến công ty nữa."Ý cười của Thẩm Loan đậm dần.Mà ánh mắt của Thẩm Khiêm ở đối diện thì không ôn hòa như vậy, ý lạnh dầndần trở nên tiêu điều.Sau bữa sáng, Thẩm Xuân Giang đến công ty, Dương Lam hẹn với mấy phú bàchơi bài, cũng đi rồi.Thẩm Loan vừa định lên tầng."Lên kế hoạch từ khi nào?" Từ phía sau truyền đến giọng trầm lạnh chất vấn củangười đàn ông.Bước chân dừng lại, cô từ từ quay người.Một người đứng trên bậc thang, một người đứng dưới bậc thang, vị trí của haingười vừa vặn để Thẩm Loan dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn anhta.Ấn đường người đàn ông nhăn lại, rõ ràng là không quen với tư thế ngẩng đầunhìn lên.Nhưng, vẫn nhịn lại được.Thẩm Loan: "Từ hôm anh thành công thuyết phục được ba để Minh Á phá sản.""Vì sao?""Không muốn làm trợ lý cho anh." - Thẩm Loan nói một cách thẳng thắn thảnnhiên, không hề để ý đến người nghe liệu có bị tổn thương.Mà trên thực tế, ngoại trừ trong lòng Thẩm Khiêm bị đâm một cái, thì không cóthêm một cảm xúc nào khác.Anh ta nỗ lực nói với bản thân, một cái đâm này là do "bị ghét bỏ", chứ khôngphải là do "bị Thẩm Loan ghét bỏ".Xem đi!Anh ta cũng không phải để ý đến cô như vậy.Ám thị có tác dụng, vốn dĩ nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Khiêm thoángchốc bỗng nguội lạnh: "Anh thừa nhận, em là đứa nhóc thông minh, nhưng họcviện Khởi Hàng không phải em muốn thi là có thể thi vào được! Đến lúc đó,cũng không phải vẫn phải ngoan ngoãn làm trợ lý cho anh sao? Sao phải làmthế? Nếu đấu tranh đã định sẵn là tốn công vô ích, tại sao không lựa chọn cáchdễ dàng hơn?""Ví dụ như?" Cô cười nhẹ.Anh ta cười lại một cái: "Trực tiếp nhận thua.""Vậy không phải quá nhàm chán rồi sao?""Thì ra em thích thú vị."Thẩm Loan nghiêng về phía trước, cười nhẹ nhàng: "Tôi ấy à, không chỉ thíchthú vị, còn thích thử thách". Nói xong, trực tiếp quay người, bước chân trầm ổnbước lên cầu thang: "Dì có nói một câu rất đúng, biết đâu lại thi được thì sao?"Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng không ngừng bước lên của cô,cảm xúc trong mắt nổi lên, cuối cùng lại bị lý trí ép xuống, chỉ còn lại bình tĩnh.Thử thách sao?Thật trùng hợp, tôi cũng thích....."Tổng giám đốc Thẩm, đây là tất cả tư liệu của khoa học kỹ thuật Lâm Sang." -Đàm Diệu đưa một bộ văn kiện đến trước mặt anh ta.Thẩm Khiêm mở ra, xem lướt qua, bỗng nhiên!Bắc Hải đăng ký?""Vâng""Sai người đến tận nơi điều tra chưa?""Tra rồi, có địa điểm làm việc, có phòng nghiên cứu, cũng có nhiều khoản thuvào từ kinh doanh nghiệp vụ chủ yếu, chắc hẳn không phải là công ty rỗng."Thẩm Khiêm đóng văn kiện lại, nhíu mày trầm tư.Đàm Diệu cân nhắc trong chốc lát: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi không hiểu, NếuMinh Á đã bán đi rồi, sao ngài còn bỏ số tiền lớn ra để điều tra người mua?"Làm mọi thứ đều là không công."Cậu không thấy lạ sao? Minh Á đã sớm lỗ vốn mấy năm rồi, lại một mực đợingười mua thích hợp thu mua, nhưng luôn không có ai hỏi đến, nhưng đến lúcsắp phá sản thì lại có người tìm đến.Đàm Diệu: "Thông tin phá sản để cho bọn họ có cơ hội ép giá, người âm thầmquan sát tất nhiên nghe thấy sẽ hành động ngay, điều này không phải bìnhthường sao?""Hành động là điều bình thường, nhưng quan trọng là gió ở đâu đến? ChuyệnMinh Á tuyên ba phá sản chỉ có nội bộ Minh Đạt đóng cửa thương lượng, ai lạicó thể nhận được tin tức nhanh như vậy?"Đàm Diệu cả kinh: "Ngài nghi ngờ trong nội bộ có nội gián?"Thẩm Khiêm cười gằn: "Nội gián này không những nuốt Minh Á, còn rất cókhả năng phá hỏng cả hạng mục làng du lịch của Thiên Thủy ở Bắc Hải!""Không thể nào!" - Đàm Diệu vô ý thức cự tuyệt tra cứu theo hướng này, nếunhư là thật, vậy thì người đứng sau cũng... đáng sợ quá rồi.Thẩm Khiêm cong ngón tay, gõ nhẹ lên tài liệu: "Khoa học kỹ thuật Lâm SangBắc Hải, Bắc Hải... Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy? Tiếp tụcđiều tra!"Đàm Diệu: "Vâng.""Bên Nhị gia nhà họ Tống, có liên lạc không?""Bên kia trả lời, buổi tối bảy giờ ở Paris Night. Nếu như hắn lại đùa giỡn chúngta như lần trước...""Sẽ không." Ánh mắt Thẩm Khiêm chắc chắn.Bởi vì nơi hẹn là Paris Night.Tống Cảnh sẽ không tự tìm phiền phức ở địa bàn của mình....Chín giờ, Thẩm Loan thay xong quần áo, đúng giờ ra ngoài.Chín giờ rưỡi, đến quảng trường trung tâm thành phố.Đứng ở lề đường không đến hai phút, chiếc Mercedes-Benz màu đen dừngtrước mặt cô, cửa xe hạ xuống, vẻ mặt người đàn ông không che giấu ý cườicàng rạng rỡ, suýt nữa khiến Thẩm Loan choáng váng."Lên xe."Cô mở cửa ghế phụ, ngồi vào, lần này không cần Quyền Hãn Đình nhắc, tự côthắt dây an toàn.Một lần lạ hai lần quen, người đàn ông nhìn vào trong mắt, tự dưng không hiểunảy ra sự vui mừng nhảy nhót.Rồi sẽ có ngày cô sẽ quen có anh giống như thói quen cài dây an toàn vậy.Lần sau tôi sẽ trực tiếp đến nhà họ Thẩm.""Ờ, nếu như anh muốn được mời vào làm khách."Mặt Quyền Hãn Đình khẽ động: "Như thế thì có tính là gặp phụ huynh không?"Ý cười của Thẩm Loan chợt thu lại, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm, chỉ thoángqua rồi biến mất, nhưng vẫn bị Quyền Hãn Đình nhìn thấy qua kính chiếu hậu ởgiữa."Người trong nhà đó, không phải phụ huynh của tôi."Quyền Hãn Đình rất biết lắng nghe: "Được."Thẩm Loan nghiêng đầu nhìn anh: "Anh không thấy lạ sao?""Lạ chứ." Người đàn ông gật đầu, bỗng dưng chuyển giọng: "Nhưng cũngkhông phải không thể tiếp thu."Từ sau lần ở ôn tuyền trong sơn trang, hai người gặp nhau lần thứ hai, ở lầntrong quán trà Bắc Hải đó, Quyền Hãn Đình biết được là cô chơi một phen gâyhọa, hại Thẩm Khiêm trong lúc mất hết vốn liếng, trong lòng đã có chút phỏngđoán.Thẩm Loan và nhà họ Thẩm nhất định là có tồn tại sự lục đục.Từ mức độ ra tay nặng nhẹ mà thấy, dường như mâu thuẫn không hề nhỏ, thậmchí có khả năng còn nghiêm trọng đến mức không chết không thôi.Bởi vì sớm đã có dự đoán trước, nên lúc này không ngạc nhiên lắm.Nếu cô đã lựa chọn làm vậy, thì nhất định là có lý do không thể không làm.Thẩm Loan: "Không hỏi tôi vì sao?""Hỏi rồi thì em sẽ nói cho tôi biết?"Người phụ nữ lắc đầu: "Tạm thời không thể."Lúc hai chữ "tạm thời" từ miệng cô nói ra, Quyền Hãn Đình hơi thở phào nhẹnhõm, đáy lòng hiển hiện chút vui vẻ giấu kín.Thật là, anh bị ngược đến ngu rồi.Giống như người ăn mướp đắng một thời gian dài, cuối cùng một ngày nào đóđược ăn một hạt sen, mặc dù ăn vẫn thấy đắng, nhưng lại không thấy đắng nhưthế nữa.Tạm thời không thể, ừm, chỉ là tạm thời thôi...Quyền Hãn Đình: "Tôi sẽ đợi đến ngày em nói có thể."Thẩm Loan: "..."Rõ ràng là một vấn đề rất nghiêm túc, sao lại không kịp đề phòng bị tán tỉnh làcái quái gì?"Không thể lần nào cũng gặp nhau ở quảng trường trung tâm, như vậy phiềnphức quá..." - Người đàn ông trầm ngâm một lúc: "Không thì, gia tặng em mộtchiếc xe?"Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi có xe, mang đến tiệm 4S sơn lại, còn chưa lấy về.Hôm nay lúc về tiện đường, vừa hay lấy luôn."Vấn đề xe cộ này, tạm thời bỏ qua.Đến Đông Li sơn trang, vẫn là phòng luyện công hôm qua.Thẩm Loan thay áo thể thao ba lỗ, bắt đầu làm nóng người.Quyền Hãn Đình đứng ở bên cạnh nhìn, thấy độ cong động tác của cô khônglớn, nghĩ một chút là biết nguyên nhân: "Ngủ một giấc dậy, mỏi tay?"Thẩm Loan bĩu môi: "Không chỉ mỏi tay, chân cũng nhũn ra rồi."Anh cau mày đi đến, Thẩm Loan dừng lại: "Làm sao vậy?"Vừa dứt lời, đã thấy người đàn ông ngồi xổm xuống, đỉnh đầu bằng với bụngdưới của cô, mà tầm mắt thì nhìn thẳng vào đùi cô, động tác này...Ờ, nói thế nào nhỉ?Nếu như nam nữ đổi vị trí cho nhau, sẽ cực kì khiến người khác nghĩ linh tinh,mà bây giờ thì hoàn toàn ngược lại!Cô đứng, anh ngồi, đầu đối diện với bụng.Bỗng nhiên, cả người Thẩm Loan cứng đờ, người đàn ông hơi kéo lòng bàn taynhéo một vị trí trên bắp đùi cô, còn thử bóp mấy cái, trong lúc cô đờ ra, QuyềnHãn Đình chợt ngẩng đầu!"Ở đây đau không?"Ánh mắt cô lóe lên, thành thật trả lời: "Không đau."Người đàn ông lại đổi chỗ khác, tiếp tục bóp: "Ở đây?""...Có hơi.""Ở đây?""Ss! Đau!"Ánh mắt anh lộ ra nghi ngờ: "Theo lý mà nói, không nên bị thương dây chằng ởđây. Em làm cái gì?""Không có...""Chắc chắn?" Ánh mắt đen láy chứa ánh sáng sâu thẳm, kèm với động tácnhướng mày, vô cùng gợi cảm."... Sáng nay tôi tập Yoga 40 phút.""Chẳng trách.""Có vấn đề gì sao?""Không sao, chỉ là như thế này thì đến lúc đánh bao cát sẽ đau hơn thôi.""..."Quyền Hãn Đình không dọa cô, thực sự đau hơn hôm qua, bất quá cắn răng vẫncó thể cứng rắn chịu đựng được.Một quyền, lại một quyềnNếu anh không hô dừng, cô có tư thế sẽ không thu tay.Người đàn ông không khỏi than nhẹ, thật bướng bỉnh."Được rồi."Cô dừng lại, ánh mắt dò hỏi."Hôm nay luyện cái khác."Trước mắt Thẩm Loan sáng lên, tháo găng tay đấm bac để sang một bên, vộiđuổi theo: "Đi đâu?""Sân tập bắn.""Anh muốn dạy tôi xạ kích?""Sao nào, không muốn học?""Muốn!"Khi Thẩm Loan đứng trong sân tập bắn dưới lòng đất, bỗng nhiên cô muốn hỏi,rốt cuộc sơn trang này to đến mức nào?Không chỉ có phòng khám chữa bệnh dưới lòng đất, còn xây cả sân tập bắn!"Sao lại không thấy súng?" Cô nhìn quanh một vòng, ngoại trừ bia ngắm, thìvẫn chỉ là bia ngắm."Cái đồ đó bây giờ em vẫn chưa thể động vào.""Không dùng súng sao luyện ngắm bắn?"Quyền Hãn Đình cầm một cái phi tiêu đưa cho cô: "Có thấy cái vòng tròn ở đốidiện không? ngắm chuẩn hồng tâm rồi ném sang. Bây giờ tôi điều chỉnh khoảngcách đến mức ngắn nhất, không cần lực quá lớn, như vậy thì gánh nặng trêncánh tay của em sẽ giảm bớt đi rất nhiều, hiểu chưa?""Ừm.""Ném một cái thử xem."Thẩm Loan nhắm chuẩn, điều chỉnh góc độ, dùng lực ném một cáiPhi tiêu rời khỏi tay, theo đường parabol phịch một tiếng, cắm ở vòng trònchính giữa hơi lệch sang trái.Quyền Hãn Đình kinh ngạc nhìn cô một cái: "Trước đây có luyện qua?""Chưa từng.""Thiên phú không tệ, miễn cưỡng vòng tám."Một người ném, một người xem, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu, giúp điềuchỉnh góc độ.Thời gian tiếp theo cứ vậy trôi qua.Lúc điều chỉnh góc độ, Quyền Hãn Đình đứng đằng sau cô, lồng ngực dán vàolưng cô, tay nắm lấy tay của cô, dùng sức ném ra.Hơi nóng từ chỗ hai người dính lấy nhau men theo cổ lan lên trên, lên đến cảmặt."Tôi mệt rồi." Bỗng nhiên Thẩm Loan lên tiếng: "Nghỉ một chút đi."Quyền Hãn Đình có chút lưu luyến mà lùi lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối.Khóe miệng người phụ nữ nhếch một cái, tên này còn tưởng mình giấu được títâm tư này tốt lắm, không ngờ đến, sớm đã lộ sạch sành sanh.Cái đức hạnh này!Có điều nhìn vào việc anh thật sự đã tận tâm tận lực dạy cô, thì... miễn cưỡnggiả vờ như không biết đi."Nước." Anh đã mở nắp chai, Thẩm Loan nhận lấy có thể uống luôn.Uống hai hớp lớn, mới coi như tỉnh lại.Không biết là vận động ra mồ hôi, hay là hai người dính lấy nhau sát quá, hơinóng truyền đến khiến cho gương mặt Thẩm Loan cũng phiếm hồng, ở trongmắt người đàn ông, sắc hồng nhạt ấy so với ráng chiều còn khiến người say đếnba phần.Bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô, yết hầu Quyền Hãn Đình khẽ động, vơ chainước cạnh tay uống mạnh hai hớp mới có thể kiềm chế được nội tâm đang rụcrịch."Ê! đó là chai tôi uống qua rồi!"Anh dừng lại, ầm một tiếng, xao động vừa ép xuống lại ngóc đầu lên.Thẩm Loan giành lại chai nước, lại mở chai mới đưa cho anh: "Đừng uống linhtinh, đây mới là của anh.""Uống cũng uống rồi còn già mồm làm gì?" - Như muốn nói...Hôn cũng hôn rồi, ai thèm quan tâm tôi hay em nữa?Nước bọt sớm đã hòa vào làm một rồi.Thẩm Loan: "..."