"Đúng, tôi đúng là đã đồng ý với cô, trước mắt mới thôi, chắc là chưa nuốt lờichứ?" Ý cười của Thẩm Loan không giảm.Sắc mặt Lưu Nghệ hơi hoãn, nhưng ánh mắt vẫn lạnh thấu xương, lộ ra sự mẫncảm kinh ngạc và sắc sảo, đã phòng bị, nhưng không nhịn được ỷ lại.Chỉ là trước mắt thôi, cô ta cung cấp chứng cứ, phần còn lại đều do Thẩm Loantự mình lên kế hoạch.Sau khi xảy ra sóng gió trên mạng, Lưu Nghệ sợ hãi và sùng bái với người phụnữ trước mắt này.Nếu cô ta có thể có một phần mười tâm cơ và thủ đoạn này, sẽ không đến mứcrơi vào hoàn cảnh này.Lúc trước, Thẩm Loan vừa tới Minh Á, án binh bất động, trước thân thiện đốixử với nhận viên, tạo cảm giác ở chung rất tốt, cô cô ý làm vậy, đợi cho đến khimọi người lơ là cảnh giác, cô chỉ cần đứng ở chỗ cao sạch sẽ, không bụi bặm đãcó thể nhìn thấy hết đầu trâu mặt ngựa.Sau đó, một lưới tóm gọn!Tâm tư không thể nói không thâm, thủ đoạn không thể nói không cao!Thẩm Loan: "Vì sao nhìn tôi với ánh mắt này? Không tin?"Lưu Nghệ thở dài: "Bây giờ Lý Văn Cẩn đứng ra gánh tội thay, Thẩm Như cóthể toàn thây lui xuống, không phải chịu sự trừng phạt nào, cô bảo tôi tin côkiểu gì đây?!""Cô Lưu, có câu nói—— không thể nói trước được điều gì, hiểu không?""Ý của cô là... còn chiêu cuối?"Thẩm Loan không khẳng định, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Cô quá nóngvội.""Đó là hai kẻ thù của tôi, cô bảo sao tôi có thể không vội?! Việc đã đến nướcnày, tôi muốn cô bảo đảm."Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt: "Bảo đảm cái gì?""Bảo đảm khiến tiện nhân Thẩm Như chỉ biết tránh sau đàn ông làm xằng làmbậy thân bại danh liệt!""Đầu tiên, chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải thuê mướn. Cho nên, tôikhông nợ cô cái gì, cô cũng không có tư cách bắt tôi phải bảo đảm. Tiếp theo,tôi và cô bởi vì lợi ích mới bắt tay với nhau, được thì hợp tác, không được thìtan rã, tôi không bắt buộc. Cuối cùng, cô đừng có suy nghĩ cắn ngược lại tôi, tôikhông giống Lý Văn Cẩn, trừ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, tựmình tìm phiền toái."Lưu Nghệ bị hung hăng đè đầu, khí thế nháy mắt mềm oặt: "Xin lỗi, tôi khôngcó ý khác..."Cô tự mình hiểu lấy, cũng biết rõ bản thân đến đâu, vọng tưởng dùng sức mìnhlàm lung lay hai người Thẩm Như và Lý Văn Cẩn, chắc chắn không thực hiệnđược.Chỉ biết tính kế trước mắt, ngoại trừ gửi gắm hy vọng vào Thẩm Loan, khôngcòn cách nào khác."Ngồi cùng trên một chiếc thuyền, tôi có quyền hỏi kế hoạch tiếp theo, khôngphải sao?""Không thể nói."Ném xuống như vậy một câu, Thẩm Loan rời đi."Cô không sợ tôi tôi nói chuyện này ra ngoài sao?!" Lưu Nghệ nói to về phía côrời đi.Người phụ nữ không dừng bước chân: "Trừ phi cô không định báo thù nữa."Lưu Nghệ suy sụp ngã ngồi tại chỗ, nhìn cà phê còn sót lại trước mặt, biểu cảmdại ra.Chuyện tới nước này, cô sớm đã không còn đường lui...Lái xe về nhà họ Thẩm, Thẩm Loan gọi vào một dãy số.Sau một lúc lâu, đầu kia nghe máy: "...Tổng giám đốc Thẩm?""Chu Trì, giúp tôi làm chút chuyện."...Thẩm Loan vừa mới bước vào cửa nhà, đã nghe thấy loáng thoáng có tiếngtranh chấp từ phòng làm việc truyền ra.Cô cười cười, định đi vào trong.Mấy ngày này, giá cổ phiếu của Minh Đạt liên tục giảm mạnh, không khí trongnhà cũng càng ngày càng khẩn trương, thường xuyên gặp tình trạng như hômnay, trọng tâm tranh cãi giữa hai cha con Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêmkhông thoát khỏi các vấn đề về công ty.Oán thán trách móc, thấy nhiều thành quen."Cô ba." Người làm lấy dép đưa tới trước mặt cô.Thẩm Loan đổi xong, đi đến phòng khách.Đụng trúng ngay trước mắt là Thẩm Như đang hồn bay phách lạc, sắc mặt táinhợt, ánh mắt dại ra, giống như hoa lê bị mưa to tàn phá, lung lay sắp đổ.Dù không trang điểm, nhưng gương mặt kia vẫn xinh đẹp đến kinh người.Ngày xưa là tiểu thư khuê các đoan trang thận trọng, bây giờ yếu đuối đángthương khiến người ta đau lòng."Là mày!" Khi gặp thoáng, Thẩm Như đột nhiên nghiêng người, túm chặt tayThẩm Loan."Chị cả?""Đừng giả vờ nữa, là mày làm đúng không? Mày muốn Văn Cẩn trả giá đắt,được, bây giờ cuối cùng mày đã được như ý nguyện!"Đôi mắt Thẩm Loan lộ ra nghi ngờ: "Chị à, chị rốt cuộc đang nói cái gì vậy?""Không nhiều không ít, vừa đúng ba ngày, mày thật tàn nhẫn!" Lực tay khôngngừng siết chặt.Ánh mắt Thẩm Loan lạnh lùng, tránh khỏi kiềm chế của cô ta, Thẩm Như bị đẩylùi hai bước, mới đứng vững.Trong miệng vẫn kiên trì như cũ: "Là mày! Chắc chắn là mày!""Văn Cẩn? Sao thế, thư ký Lý đã xảy ra chuyện gì?" Hai tay Thẩm Loan tùy ýkhoanh trước ngực, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi hơi giơ lên, dáng vẻ từ trêncao nhìn xuống.Đáy mắt Thẩm Như hận ý cuồn cuộn: "Cuối cùng mày đã chịu thừa nhận?""Thừa nhận cái gì?""Mày âm mưu hãm hại Văn Cẩn!""Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa bãi. Chị cả, đây là điều mà từtrước đến giờ chị vẫn luôn dạy em, bây giờ là lúc nào, sao chị có thể quênnhanh như vậy?""Mày!""Ôi" Thẩm Loan kinh ngạc kêu lên: "Nhìn sắc mặt chị cả hình như không đượctốt cho lắm, cần đi bệnh viện không?"Cả người Thẩm Như phát run, thật lâu sau, nghiến răng nghiến lợi: "... Chưa tớicuối cùng, thắng bại chưa rõ, mày cũng đừng vui mừng quá sớm."Thẩm Loan đứng tại chỗ, cười nhìn cô ta đi xa, sau đó mới lên lầu nghỉ ngơi.Phòng làm việc nhà họ Thẩm.Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêm bên nào cũng cho mình đúng."Ba không đồng ý! Chuyện này phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể giá làm tănggiá cổ phiếu trở lại? Lại nói, dù tăng lại, con có thể bảo đảm sẽ không lại bịgiảm?""Ba, ba không tin tưởng Minh Đạt đến vậy sao? Chịu đựng qua khó khăn này,tất cả rồi sẽ ổn định trở lại."Thẩm Xuân Giang nhíu mày: "A Khiêm, không nên xúc động!""Ba, ba đã từng nghĩ đến chưa? Một khi cổ phần của Minh Đạt bị người có dãtâm dùng giá thấp mua từ các nhà bán lẻ, tích tiểu thành đại, rất có thể là uyhiếp vô cùng lớn."Có được tỉ lệ cổ phần tương đối là có thể tiến vào hội đồng quản trị, giám đốcmới sẽ phá vỡ cục diện ban đầu, cũng sẽ tác động mạnh đến quyền kiểm soátcủa nhà họ Thẩm, đây là điều mà Thẩm Khiêm không muốn nhìn thấy nhất.Dù sao tương lai toàn bộ Minh Đạt đều sẽ là của anh ta.Bây giờ phải phòng ngừa cẩn thận, ngăn chặn tất cả tiềm tàng mối họa, tất nhiênmột bước cũng không nhường.Nhưng Thẩm Xuân Giang không để ý xu thế giảm của giá cổ phiếu, dù cho códùng bao nhiêu tiền cũng như ném đá xuống sông, tất nhiên ông ta không cókhả năng lấp đầy cái động không đáy này.Cha con hai người giằng co không ai nhường ai."Thẩm Khiêm, tôi là ba anh!" Thẩm Xuân Giang giận dữ cả giận nói.Nhưng sắc mặt người đối diện vẫn như thường, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lễ độkia: "Việc nào ra việc đó, đứng trên lập trường suy xét cho Minh Đạt, giá cổphiếu không thể giảm tiếp!""Con có biết phải đổ bao nhiêu tiền vào đó không?" Thẩm Xuân Giang nhìn đứacon ưu tú trước mắt đã vượt qua tưởng tượng của ông ta, vừa yêu vừa hận."Bao nhiêu cũng không sao cả, tiền có thể kiếm lại được, nhưng cổ phần khôngcòn, chưa chắc đã có thể mua lại được!"Cuối cùng, vẫn là cuộc gọi của ông cụ đang ở xa gọi về mới kết thúc được cuộctranh cãi của hai cha con.Thẩm Tông Minh: "Nghe A Khiêm đi!"Ngày hôm sau, Minh Đạt tích cực điều động tài chính, ý đồ mua lại cổ phầntrong tay các nhà bán lẻ, giá cổ phiếu cuối cùng cũng tăng trở lại?Trong phòng họp."Nhìn kìa! Tăng rồi!""Cuối cùng cũng tăng!""Cuối cùng có thể nghỉ ngơi..."Tâm trạng của Thẩm Xuân Giang rất tốt, lập tức gọi điện thoại đến phòng tài vụra lệnh cho họ ngừng ngân sách dùng để thu mua cổ phiếu.Do Thẩm Khiêm phải gặp một đối tác quan trọng của bất động sản Thiên Thủynên vẫn chưa xuất hiện ở Minh Đạt.Chờ đến khi anh ta biết được tin tức này, đã qua mười một giờ rưỡi, thị trườngchứng khoán đã báo cáo cuối ngày.Đàm Diệu: "Tổng giám đốc Thẩm, tin tức tốt!"Thẩm Khiêm: "Nói xem."Đàm Diệu: "Giá cổ phiếu của Minh Đạt tăng rồi!"Động tác lật xem giấy tờ của người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùnggiương mắt: "Anh nói cái gì?!""Hôm nay giá cổ phiếu của Minh Đạt khi bắt đầu phiên giao dịch đã tăng trở lại,chưa kết thúc một ngày đã đạt vượt quá" thấy sắc mặt Boss càng ngày càng khócoi, Đàm Diệu cũng khẩn trương theo: "Chuyện này... có vấn đề gì sao?""Bên Minh Đạt bắt đầu thu mua?""... Không, ba anh thấy giá cổ phiếu tăng lên, đã ngừng kế hoạch thu mua cổphiếu.""Ngu xuẩn!" Một tiếng vang lớn, Thẩm Khiêm đập mạnh xuống mặt bàn, sắcmặt vô cùng khó coi: "Đã có người hành động trước chúng ta một bước, ông takhông những không biết cảnh giác, ngược lại đắc chí, giữa đường kêu ngừng!"Hai chữ "ông ta" chỉ ai, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.Đàm Diệu: "Bây giờ tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Thẩm tổng bảo ông tatiếp tục..."Thẩm Khiêm lắc đầu: "Không còn kịp nữa rồi. Đi tra xem số cổ phần của cácnhà bán lẻ chảy về đâu, càng nhanh càng tốt.""Vâng!"...Cùng lúc đó, Thẩm Loan người đã ăn xong cơm trưa ở sơn trang Đông Li, khenngợi khiến khuôn mặt nhỏ của Lolita thẹn thùng."Ăn ngon lắm, đặc biệt là cá om cà tím.""Cảm ơn bà chủ! Tôi rất vui nha~ lần sau làm tiếp cho cô được không?"Thẩm Loan gật đầu: "Được."Lolita đáng yêu: "Yes!"Đúng lúc này, di động cô đột nhiên vang lên, thấy Quyền Hãn Đình nhìn qua, côchỉ chỉ ra vườn hoa bên ngoài: "Em ra ngoài nghe điện thoại."Nói xong, nâng bước rời đi.Quyền Hãn Đình sờ sờ mũi, anh không thể nghe sao?Thiệu An Hành đi tới, vỗ vỗ bả vai anh: "Đường còn dài, xem ra lão lục cậu cònphải theo đuổi nhiều."Hồ Chí Bắc thấy thế, cũng đi lên xem náo nhiệt: "Có cái gì phải ngượng ngùng?Trực tiếp theo sau, cô ấy còn có thể đuổi em sao?" Đơn giản thô bạo, khôngthiếu ý xúi giục.Lăng Vân hạ bàn ăn chuồn mất, nhanh hơn bất cứ ai. Nhưng anh ta không nghĩđến vừa mới cơm nước xong, đã bị tống một bụng cẩu lương, tất nhiên, nguyênnhân quan trọng hơn là anh ta nhìn thấy dáng vẻ như bọ trúng tà Lục gia, cảngười khó chịu, không được tự nhiên.Ngẫm lại vẫn nên chuồn sớm thì hơn.Trong vườn hoa, sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời bị bóng râm cản bớt, đầu hạbóng râm mát mẻ.Điện thoại truyền đến giọng nói trịnh trọng của Chu Trì, mỗi khi đề cập đếnchính sự, anh ấy đều sẽ dùng thái độ nghiêm túc, so với lúc vừa gặp ThẩmLoan, rõ ràng thành thục ổn trọng không ít."... Bây giờ giá cổ phiếu đã tăng trở lại gần như ban đầu, hai phút trước công tyđầu tư phụ trách thu mua cổ phiếu lần này gọi điện thoại tới hỏi, ngày mai bắtđầu phiên giao dịch vẫn còn muốn tiếp tục thu mua hay không?"Thẩm Loan: "Trước mắt đã có bao nhiêu cổ phần?"Chu Trì: "Khoảng mười lăm triệu cổ phần.""Đủ rồi, giá cổ phiếu tăng lên, liên tục thu mua đã không có lời, có thể cho bênkia thu tay lại.""Được. Còn có một việc, lần này dùng hai mươi tài khoản tiết kiệm đồng thờithu mua, có cần tập hợp đến một tài khoản tiết kiệm khác hay không?"Thẩm Loan trầm ngâm một lát: "Tạm thời không cần. Chờ qua hai ngày, chuyểnnhập cổ phiếu sở hữu vào danh nghĩa phòng làm việc.""Chuyển đến Khải Hàng?!""Nếu không thì sao? Chẳng lẽ chuyển cho tôi?"Hả...Chu Trì thật sự nghĩ như."Để Khải Hàng trở thành cổ đông của Minh Đạt, so với cá nhân tôi ra mặt tốthơn."Người kia còn chưa xuất hiện, tạm thời Thẩm Loan chưa định bại lộ.Dù sao Khải Hàng cũng là của cô, cổ phiếu trên danh nghĩa phòng làm việc,cũng giống như trên danh nghĩa cô.Kết thúc trò chuyện, Thẩm Loan cất di động, quay người đi vào bên trong.Thình lình đụng phải một vòm ngực ấm áp.Hương vị quen thuộc chui vào lỗ mũi, cô đã biết người tới là ai."Nghĩ cái gì mê mẩn như vậy? Đi đường cũng không nhìn." Quyền Hãn Đìnhduỗi tay ôm trọn eo cô, hai người sóng vai đi vào."Nghĩ lại lần trước anh giúp em đoạt Minh Á từ tay Thẩm Như, nói tình trạngtài vụ của công ty cạnh tranh sau lưng cô ta có vấn đề. Cứ sau vài tháng, sẽ cómột hoặc thậm chí một khoản tiền lớn được ghi có."Quyền Hãn Đình gật đầu, anh có nói như vậy."Vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?""Bởi vì tin tức này giúp em một việc rất quan trọng."Người đàn ông nghĩ thoáng qua đã có thể đánh hơi thấy mùi không bìnhthường: "Mấy ngày nay giá cổ phiếu của Minh Đạt liên tục giảm xuống đều doem làm?""Ừm." Thẩm Loan nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.Quyền Hãn Đình thật sự yêu chết dáng vẻ kiêu ngạo này của cô, vươn một ngóntay, khẽ véo nhẹ mũi cô: "Nghịch ngợm!"Nhưng ông đây thích.Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe: "Anh không hỏi em vì sao làm thế à?""Vì sao làm cái gì?" Người đàn ông khó hiểu."Vì sao lại đối phó nhà họ Thẩm, hại Minh Đạt."Vẻ mặt Quyền Hãn Đình thản nhiên như lẽ thường tình: "Còn phải hỏi? Chắcchắn họ đối xử với em không ra gì nên mới phải dạy dỗ một chút. Muốn ôngđây giúp gì không?"Thẩm Loan: "Anh không cảm thấy lòng em tàn nhẫn độc ác sao?"Người đàn ông hơi ngây ra: "Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, em sẽ làm thế nào?"Sắc mặt Thẩm Loan trầm lại: "Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chuyện phảilàm nhất định em vẫn sẽ làm." Dù anh có là Quyền Hãn Đình cũng không thểcản được!"Nhìn em xem, tức giận cái gì hả? Anh đang nói là nếu như chứ không phải anhnghĩ như vậy.""Phải không?"Quyền Hãn Đình nhéo nhéo vào eo cô, nhẹ nhàng, ngứa ngứa: "Dù em có làdạng người gì, tốt hay xấu, thiện hay ác, ông đây đều thích!"Thẩm Loan nghe vậy, một luồng ấm áp từ ngực nổ tung lan đến khắp tứ chi, bênmôi nở nụ cười nhạt tràn đầy kiêu ngạo, mày đẹp hơi nhướng: "Thế thì cònđược.""Nói xem, cũng coi như anh đã giúp em một chuyện lớn, đúng không?"Thẩm Loan giương mắt nhìn anh: "Rồi?""Nên khen thưởng nha...""Khen thưởng cái gì?" Theo bản năng thối lui, giọng điệu phòng bị, ánh mắtcảnh giác.Đáng tiếc, người đàn ông lao đến ôm cô quá nhanh, không thể trốn."Ha ha... Bảo bảo, hay là chúng ta lên lầu rồi nói tiếp?""Đồ lưu manh! Ai muốn lên lầu với anh?""Không do em quyết định..." Nói xong, trực tiếp chặn ngang ôm lên.Thẩm Loan đấm anh: "Không phải hôm qua anh mới...""Muốn em vĩnh viễn không đủ.""..."Vẻ mặt Lục Thâm chết lặng ngồi trên sô pha, lục ca càng ngày càng sa đọa.Thiệu An Hành bĩu môi, phụ nữ đâu có thú vị như súng của anh?Hồ Chí Bắc cười giống như bậc cha mẹ, cuối cùng lão lục đã không phụ sự củakỳ vọng của anh ta, có năng lực!"Nói này tiểu thất gia, mấy chuyện gần đây của Minh Đạt, anh có biết không?"Sở Ngộ Giang đột nhiên mở miệng.Lục Thâm phản ứng lại, quay đầu nhìn anh ta: "Minh Đạt? Chuyện gì?""Nhận hối lộ, giá cổ phiếu giảm mạnh. Thẩm Khiêm gần đây sứt đầu mẻ trán.""Phải không? Nhưng cô ta..." Lục Thâm chỉ vào lầu hai, hướng Thẩm Loan rờiđi: "Sao lại giống như người không có chuyện gì?"Sở Ngộ Giang: "Có lẽ... Buồn quá không lên tiếng nổi?""Xì! Thôi đi! Cô ta mà cũng buồn? Buồn mà lại ve vãn đánh yêu tinh với lụcca!""Cũng có thể, cô Thẩm không thèm để ý?"Lục Thâm nhíu mày: "Đó không phải là gia đình nhà cô ta sao?""Ô... cô Thẩm vừa mới được nhận về không lâu, đối với gia đình chắc là khôngcó tình cảm mấy.""Quả nhiên, là hồ ly máu lạnh!"Sở Ngộ Giang: "..." Vì sao tiểu thất gia vẫn luôn nghĩ xiêu vẹo như vậy? Mìnhcó uốn cũng không uốn lại được, thật đáng thương!...Văn phòng tổng giám đốc của Minh Đạt.Thẩm Khiêm không gõ cửa mà trực tiếp xông vào, thư ký có cản cũng cảnkhông nổi."Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc tiểu Thẩm anh ấy..."Thẩm Xuân Giang phất phất tay: "Cô đi ra ngoài đi.""Vâng." Thư ký khom người lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại."Bây giờ con lên cơn điên gì, càng ngày càng không hiểu quy củ, việc gõ cửa cơbản nhất cũng quên? Tôi là ba anh đấy!" Thẩm Xuân Giang giận tím mặt: "Rốtcuộc anh có để tôi vào mắt hay không?!""Ba không cảm thấy phải cho con một lời giải thích sao?""Không cần thiết!""Vì sao ngừng việc thu mua?""Mục đích thu mua là kéo giá cổ phiếu tăng trở lại, nếu giá cổ phiếu đã tăng, vìsao còn phải mua về?""Giá cổ phiếu tăng là bởi vì có người giành trước một bước mua vào một lượnglớn cổ phần! Đến bây giờ ba còn không suy nghĩ cẩn thận sao?"Thẩm Xuân Giang vô cùng căng thẳng: "Có ý gì?""Tình huống xấu nhất đã xảy ra rồi, ba, ba còn ngồi được sao?!""..."Thẩm Khiêm híp híp mắt: "Nếu ông nội mà biết, ba cho rằng sẽ có kết quả tốtsao?!"Nhắc đến Thẩm Tông Minh, Thẩm Xuân Giang theo bản năng sợ hãi: "Cũng cóthể... là các cá nhân khác nhua mua, cổ phiếu vẫn không thể tập trung như cũ."Ô...Thẩm Khiêm không khỏi cười lạnh, chuyện đến giờ, người ba tốt của anh ta vẫncòn đang mù quáng lạc quan."Ba, chính ba cũng nói, là "có thể"!"Cả người Thẩm Xuân Giang chấn động