Sau khi Thẩm Loan được đưa lên xe cứu thương, cứ gan to yên tâm không lolắng gì mà ngất đi."Loan Loan?! Bác sĩ, ông mau đến xem cô ấy đi...""Đừng vội, trước tiên cậu nên nhường vị trí, tôi mới có thể kiểm tra tốt chongười bệnh."Quyền Hãn Đình lui xuống.Bác sĩ lấy ra cái đèn pin nhỏ từ trong túi trước, mở mí mắt Thẩm Loan xem xétmột lát, sau đó lại mang ống nghe bệnh lên, kiểm tra tim đập, cuối cùng mớixem vết thương trên trán của cô."Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tạm thời ngất xỉu thôi, không loại trừkhả năng chấn động não."Đáy mắt Quyền Hãn Đình đờ đẫn, hơi thở quanh thân lạnh đến mức làm chongười ta sợ hãi.Rất nhanh đã đến bệnh viện.Trải qua một loạt kiểm tra, xác định não chỉ bị chấn động nhỏ, nhiều chỗ trêntay chân ứ thương, đưa vào phòng bệnh thường phòng bệnh tiếp tục quan sát."Bác sĩ, lúc nào bạn gái tôi mới có thể tỉnh lại?""Vừa rồi lúc làm kiểm tra, cô ấy đã tỉnh một lần rồi, tôi tin rất nhanh là có thểhoàn toàn tỉnh lại."Thân phận Quyền Hãn Đình bày ra ở đó, Hồ Chí Bắc gọi một cuộc điện thoạitới đây, Viện trưởng Phương lập tức để y tá trực ban sắp xếp cho Thẩm Loanmột phòng riêng, còn có một y tá chuyên nghiệp riêng."Thưa ngài, tay của anh đang chảy máu, cần phải lập tức xử lý ngay.""Không cần." Giọng điệu lãnh đạm, bất cận nhân tình ( không hợp tình người),nhưng ánh mắt anh nhìn về phía cô gái đang ngủ say trên giường thì lại dịudàng lưu luyến như vậy, giống như có thể cứ nhìn như vậy đến răng long đầubạc.Y tá nhận ra được bởi vì anh lo lắng cho bạn gái nên mới không muốn rời đi đểxử lý miệng vết thương, trong lòng hơi cảm động một chút, đầu năm nay đànông si tình như vậy cũng không nhiều lắm, khẽ than nhẹ, cũng không hề miễncưỡng nữa, xoay người rời khỏi phòng bệnh.Trong chốc lát, cô y tá trẻ lại trở lại, trong tay bưng một cái khay màu trắng ngà.Lần này, Quyền Hãn Đình không phản đối nữa.Động tác nhanh nhẹn rửa sạch, tiêu độc, băng bó, sau khi hoàn thành một loạttrình tự này xong, người phụ nữ thức thời rời khỏi phòng, để cơ hội ở chung chovợ chồng son.Ôiii! Sức mạnh của tình yêu~Trên đường đi, Quyền Hãn Đình đến ban công gọi điện thoại, chưa đến haiphút, lại quay trở lại, tiếp tục canh giữ ở trước giường....Cục Công An thành phố, đội cảnh sát hình sự."Lý Văn Cẩn?" Ông cảnh sát phụ trách thẩm vấn ném tài liệu lên trên mặt bànmột cái, kéo ghế ra ngồi xuống.Người đàn ông nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu.Đập vào mi mắt đầu tiên chính là một đôi mắt đỏ ngầu, bên môi nở một nụ cườilạnh, lộ ra vài phần kiên cường."Sinh ngày 18 tháng 1 năm 20xx, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học G, từng làm việctrong tập đoàn Minh Đạt, làm chức trợ lý giám đốc, bởi vì bị nghi ngờ có liênquan đến tổn hại lợi ích của công ty, nên đang phải tiếp nhận điều tra. Cho nên,vì sao cậu lại lái chiếc xe vận tải xuất hiện ở đường Tân Giang? Lại còn bấtchấp đâm chiếc Maserati màu đỏ kia?"Hai tiếng chất vấn cuối cùng, ông cảnh sát thay đổi giọng nói bình tĩnh, độtnhiên sắc bén hơn.Mà đáp lại ông ta là một hồi im lặng rất lâu."Có nhân chứng, có video theo dõi, cậu có biết cậu đã bị nghi ngờ đến tội giếtngười có chủ ý không? Đến lúc kết án, cho dù miễn cưỡng giữ lại được một cáimạng, thì cũng phải ở tù chung thân!""... Bác à, ông đang làm tôi sợ sao?" Người đàn ông cười lạnh ra tiếng.Thấy anh ta chịu mở miệng nói chuyện, trong mắt ông cảnh sát xẹt qua một tiasáng, tới nơi này rồi không sợ cậu nói, mà lại sợ cậu không nói."Hù dọa sao? Cậu cho rằng cảnh sát nhân dân rảnh rỗi như vậy à?""Tôi không cẩn thận đụng vào một chiếc xe khác, sao lại biến thành giết ngườicó chủ ý rồi?""Camera giám sát trên đường đã quay lại toàn bộ quá trình rồi, không phải đểmiệng của cậu có thể chối cãi!""Vậy ông còn tới thẩm vấn làm gì? Có chứng cứ, trực tiếp hình phạt là được rồi,cần gì phải làm chuyện thừa?"Ông cảnh sát ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, bên môi hiện lên một nụ cườitrầm: "Động cơ giết người, thủ đoạn gây án, cùng với người chủ mưu phía saumàn, đều là tin tức mấu chốt, tất nhiên muốn phải hỏi rõ ràng rồi."Có lẽ là do không còn ít tuổi, ông cảnh sát nói chuyện chậm hơn người trẻ tuổinửa nhịp, vừa rồi dường như lại càng chậm hơn, gằn từng chữ một. Đặc biệt lúcnói đến ba từ "động cơ giết người", "thủ đoạn gây án", "kẻ chủ mưu phía sau"đó, ánh mắt lơ đãng lộ ra một tia sắc bén khó có thể phát hiện, thu hết các loạicảm xúc của người đàn ông khi nghe được vào đáy mắt.Đừng nhìn tuổi của ông ta lớn, dáng vẻ rất dễ uy hiếp, ông ta chính là chuyêngia nổi tiếng về tội phạm tâm lí học trong cục, là ngọn núi Thái Sơn già cấpquốc gia đấy!Cũng đúng lúc, ban đầu ông ta nhậm chức với dưới chân thủ đô, nhưng trướckhi đến Ninh Thành khảo sát thì lại gặp phải vụ án như vậy, dứt khoát lấy tàiliệu tại chỗ, trở thành trường hợp thực tiễn để hướng dẫn người mới.Cho nên, sau tấm kính một chiều kia, có một hai ba bốn năm... Đôi mắt đangnhìn chằm chằm từng hành động trong phòng thẩm vấn.Ông cảnh sát phát hiện, lúc mình nói đến hai từ "động cơ giết người", "thủ đoạngây án" này, vẻ mặt người đàn ông rất bình thường, rất bình thường với tộiphạm giết người, bao gồm cười lạnh, phẫn nộ, không cam lòng, hay oán hận.Nhưng mà lúc ông ta đề cập đến "kẻ chủ mưu phía sau", thế mà trong mắt ngườiđàn ông rõ ràng hiện lên tia căng thẳng.Cậu ta đang căng thẳng chuyện gì?Sau khi ông cảnh sát phát hiện manh mối, vẫn bình tĩnh như cũ: "Người mà cậumuốn lái xe đâm chết tên là Thẩm Loan, là thiên kim của ông chủ tập đoànMinh Đạt của cậu. Cho nên, động cơ giết người rất rõ ràng, cậu là vì muốn trảthù tập đoàn Minh Đạt!"Lý Văn Cẩn cắn răng, vẻ mặt không cam lòng, ngập tràn oán giận.Mà những cảm xúc như vậy vừa lúc đã làm rõ những phỏng đoán của ông cảnhsát.Ít nhất có vẻ như, hợp tình hợp lý, thiên y vô phùng (không chê vào đâu được).Bởi vì bị Minh Đạt sa thải, còn có khả năng bị thưa kiện, cho nên ghi hận tronglòng, muốn trả thù người nhà họ Thẩm cho hả giận."Nhưng mà" Lời của cảnh sát xoay chuyển: "Tôi còn có một nghi ngờ."Chỉ thấy ông ta mở tài liệu trước mặt ra, rũ mắt đảo qua, giống như vô tình đềcập đến: "Thế hệ này của nhà họ Thẩm có tổng cộng bốn đứa con, con cả ThẩmKhiêm, con thứ hai Thẩm Như, con thứ ba Thẩm Khiêm, mà người cậu lái xemuốn đâm chết lại là Thẩm Loan, con nhỏ nhất trong nhà. Tôi rất tò mò, vì saocứ phải là cô ấy?"Lúc nói đến "Thẩm Như", tơ máu ngập tràn trong mắt người đàn ông nhanhchóng hiện lên, đáng tiếc, ông cảnh sát vẫn chưa ngẩng đầu, cho nên tiếc nuốibỏ qua."Phải biết rằng, Thẩm Khiêm là người thừa kế tương lai của Minh Đạt, nếu thậtsự cậu muốn trả thù, không phải đâm chết cậu ta thì càng tốt sao?"Không được!Anh ta không thể để ông cảnh sát tiếp tục nghi ngờ gặng hỏi nữa!Nói nhiều tất nói hớ, trong lòng Lý Văn Cẩn biết rõ, vậy thì chỉ có —"À, ông cho rằng tôi không nghĩ tới sao?!" Cảm xúc của người đàn ông bỗngnhiên kích động hơn: "Bây giờ tôi thảm như vậy, tất cả đều do người này làmhại!"Đuổi việc, truy tố, nhưng hình phạt này đều do Thẩm Khiêm cật lực đưa đẩy.Nếu Minh Đạt niệm vài phần tình cũ, đuổi việc còn chưa tính, không cần thiếtphải làm loạn đến bộ công thương, như vậy, Lý Văn Cẩn cũng sắp sửa phải đốimặt với tai ương ngục tù!Những chuyện đó đều đã ở trong lòng bàn tay cảnh sát.Trước mắt, sự phẫn nộ của cậu ta là có cơ sở, động cơ giết người cũng thật sựtồn tại, tạm thời không có bất kỳ thứ không ổn nào."Ông hỏi tôi vì sao không đâm chết anh ta soa? Ha hả..." Lý Văn Cẩn cười nhẹ,thái độ có vài phần điên cuồng: "Tính cảnh giác Thẩm Khiêm rất cao, lòng nghingờ rất nặng, ra vào trong tối ngoài sáng đều có vệ sĩ che chở, tôi muốn độngtới anh ta, nhưng tôi cũng phải có được bản lĩnh kia mới được."Trong mắt ông cảnh sát hiện lên một tia sáng, cũng không dễ tin, tiếp tục nói ranghi ngờ—"Thế vì sao không phải cô con gái lớn Thẩm Như của nhà họ Thẩm?""Cảnh sát các người không phải rất có năng lực sao? Hẳn là tra được tôi làm thưkí cho Thẩm Như được mấy năm nhỉ?""Cho nên?""Tôi hận Minh Đạt, hận nhà họ Thẩm, nhưng cô ấy lại đối với tôi cũng không tệlắm." Nói đến đây, khuôn mặt vốn không cảm xúc lại hiện lên một vẻ cũngkhông gọi là cười, mà dường như đang tự giễu.Giống như đang bùi ngùi mình cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy mà kết quảlại chỉ có một người nhà họ Thẩm công nhận.Trước mắt mà nói, cho dù là cảm xúc của Lý Văn Cẩn, hay là vẻ mặt, đều đượcthể hiện cực kỳ đúng chỗ.Lấy lý do cũng hợp tình hợp lý.Ánh mắt ông cảnh sát tỉ mỉ nghiên cứu đối diện với đáy mắt đối phương: "Chonên cậu thừa nhận mình có ý định giết người?""Đúng vậy, tôi nhận."Ông cảnh sát nhíu mày, nhìn anh ta một cái thật sâu, chợt thu hồi ánh mắt, đứngdậy rời đi.Lý Văn Cẩn cười lạnh, nhắm hai mắt lại, ngửa ra sau dựa vào ghế.Sống hay chết cũng đã không sao nữa, chỉ hy vọng không cần phải liên lụy đến"cô".Một chút cũng không thể...Ra đến bên ngoài, ông cảnh sát và ghi chép viên đi theo, đã bị một đám ngườitrẻ tuổi vây quanh."Giáo sư La, kết quả như thế nào?""Thông báo cho đội trưởng các người, dùng án hình sự lập án đi.""Thật sự là mưu sát sao?!""Video giám sát quay rõ ràng như vậy còn thể có giả nữa à? Hơn nữa một lầnkhông thành, còn phải lập lại chiêu cũ, tính chất tương đối ác liệt!""Nhưng người này tốt xấu gì cũng là phần tử trí thức, sinh viên tốt nghiệptrường đại học nổi tiếng hẳn hoi, dao lại sử dụng đến cách giết người ngu ngốcnày?""Tôi cũng cảm thấy có điểm đáng ngờ!""Không phải dùng tai nạn xe cộ để giết người, chẳng lẽ giống như căn phònggiết người bí mật trong tiểu thuyết viết sao? Các người có nghĩ tới không, nếunhư lực lượng cảnh sát giao thông không thể tới kịp, để để cho nghi phạm và cảxe vận tải lái đi luôn, tiếp tục điều tra, thì có khả năng rất lớn sẽ bị quy về tainạn xe cộ bình thường thôi, khả năng 90% sẽ nghi ngờ tài xế say rượu, hoặc làtinh thần không tỉnh táo, chỉ có 10% khả năng sẽ được định nghĩa là cố ý giếtngười?"Lời này vừa nói ra, mọi người đều có chút trầm mặc.Đột nhiên —"Giáo sư La, hay là ngài phân tích cụ thể cho mọi người đi, vụ án này rốt cuộccó điểm đáng nghi ngờ nào không?"Ông lão trầm ngâm một giây, dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ: "Vừa rồitrong quá trình thẩm vấn, biểu hiện của người bị tình dường như không có bấtkỳ điểm đáng ngờ nào, vậy chỉ có hai khả năng.""Hai loại nào ạ?""Hừ! Đừng vội, nghe giáo sư từ từ giảng đi.""Thứ nhất, sự thật đúng là như thế; thứ hai, tội phạm ngụy trang quá giỏi, hơnnữa ý thức chống trinh sát rất mạnh!""Vậy ngài cho rằng loại khả năng nào lớn hơn?"Giáo sư La: "Trước mắt, tôi tương đối nghiêng về loại thứ nhất." Nhưng trựcgiác lại nhịn không được thiên về khả năng thứ hai, nếu như cậu ta ngụy trang...Ánh mắt dầu tiên của Thẩm Loan khi tỉnh lại, đó là đối diện với sự thâm tìnhngóng nhìn trong mắt người đàn ông.Vô cùng sững sờ —"Tỉnh rồi?" Giọng nói trầm thấp dịu dàng, dường như cô ngửi được mùi rượuđang lên men trong không khí.Thẩm Loan chớp mắt: Trông em có giống như đã tỉnh không?Quyền Hãn Đình đỡ cô ngồi dậy, cầm cái gối đầu lót sau lưng cô."Em ngủ bao lâu rồi?""Hai tiếng."Cho nên bây giờ vẫn là giữa trưa, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.Thẩm Loan thu hồi ánh mắt, bỗng chốc tạm dừng trên băng gạc trên tay ngườiđàn ông, cô đau lòng nâng lên, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, thật cẩn thận.Là bị thương lúc túm lấy đai an toàn."Còn đau không?"Người đàn ông lắc đầu: "Không đau." Ánh mắt thương tiếc rơi xuống cái tránsưng đỏ của cô, tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng vết bầm và sưng đỏ vẫnchưa mất đi, nhìn có chút dọa người."Anh có ngốc không thế?" Thẩm Loan vươn ngón trỏ, chọc đầu anh: "Rõ ràngchú cảnh sát giao thông ở ngay bên cạnh, thế mà không biết tìm viện trợ? Saolại cứ phải dùng tay túm lấy chứ?""Xe đã bắt đầu rò dầu, sao anh có thể yên tâm được?"Chuyện ngoài ý muốn thường xảy ra trong một khoảnh khắc, suy nghĩ duy nhấtcủa anh lúc ấy đó là phải bảo vệ cô bình yên vô sự, ngoài mình ra, những ngườicòn lại anh không tin được."À—" Thẩm Loan không biết nghĩ đến cái gì, hô lên một tiếng, sau đó vẻ mặttrở nên áy náy ngượng ngừng: "Chuyện đó... Thật xin lỗi..."Người đàn ông nhíu mày: "Vì sao lại xin lỗi?""Em đã quên mất chuyện cài đặt kính củng cố, còn để Ngũ gia hỗ trợ cải tiếnbình xăng, dầu rò tới một mức nhất định, thì sẽ kích hoạt hệ thống phòng chốngcháy nổ trong xe.""Hệ thống phòng ngừa cháy nổ? Từ đâu ra?""Là Ngũ gia làm cho.""...""Lúc ấy em quên mất, cho nên không thể nhắc nhở anh."Bần tay vẫn đang xoa trên khuôn mặt tái nhợt của cô, lực rất nhẹ nhàng, ánhmắt dịu dàng: "Những chuyện đó đều không quan trọng.""Hả?""Quan trọng là em bình yên vô sự."Thẩm Loan cười cầm tay anh, dùng khuôn mặt cọ nhẹ, sau đó một nụ hôn rơixuống lòng bàn tay anh.Hơi thở Quyền Hãn Đình cứng lại, cả người cứng đờ."Không có tiền đồ." Thẩm Loan mắng anh: "Mới hôn một cái mà thôi, đã biếnthành con ngỗng ngốc rồi!""Vậy còn phải xem là ai hôn nữa.""..." Trong lòng cô gái lan tỏa ngọt ngào."Còn phải xem, hôn ở đâu nữa.""..." Hả? Hình như hơi lệch rồi?"Bảo bảo, tin tưởng anh, nếu em đổi một chỗ khác, ví dụ như nơi này..." Ngườiđàn ông cúi đầu, ánh mắt dừng trên người mình, sau đó thuận thế cúi xuốngphía dưới, cuối cùng ngừng ở giữa hai chân: "Tôi có khả năng sẽ bị em trực tiếpgiết chết."Thẩm Loan: "..." Hoàn toàn lệch rồi.Hình như cô còn nghe được âm thanh của xe lửa —Sập xình...Đại ô vương!"Nào, uống nước." Quyền Hãn Đình cầm ly nước từ bên ngoài tiến vào, trongtay còn cầm một ống hút cùng một bao tăm bông: "Dùng cái nào?""Ống hút."Quyền Hãn Đình cắm một cái vào trong ly, đỡ một đầu cố định, đưa đến miệngbên miệng cô, mà Thẩm Loan chỉ cần há miệng là được."Còn muốn nữa không?"Thẩm Loan lắc đầu: "Đã đủ rồi."Người đàn ông buông cái ly xuống, lại ngồi xuống ghế đơn bên mép giường."Người lái xe đâm tôi, có phải là Lý Văn Cẩn không?"Quyền Hãn Đình gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý.Anh đã đã gọi điện thoại cho lão tam, tin rằng bên phía cục cảnh sát nhất địnhsẽ chăm sóc tên cặn bã này thật tốt, dám động tới người phụ nữ của Quyền HãnĐình, nếu đã nổi lên suy nghĩ này, thì phải chuẩn bị việc vứt bỏ cái mạng chómá kia!Nhưng mà—"Em đã sớm biết anh ta sẽ làm như vậy sao?"Nếu không cần gì phải củng cố lại kính, cài đặt hệ thống phòng chống cháy nổ?Thẩm Loan tức giận mà trừng mắt nhìn anh một cái: "Làm như em là thần tiênấy, có thể biết trước được sao?""Đừng nói nữa, bảo bảo nhà anh đúng là tiên nữ." Người đàn ông cong môi,nghiêm trang bắt đầu trêu chọc: "Hạ phàm để tiện nghi cho một tục nhân nhưtôi."Đến rồi! Người nào đó lại không đứng đắn."Đừng làm loạn!" Thẩm Loan oán trách, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.Dù sao cũng không có cô gái nào sẽ từ chối lời khen "Tiên nữ" như vậy, huốngchi, vẫn là từ trong miệng của bạn trai mình nói ra, tự nhiên cô cũng khôngngoại lệ."Anh cũng không nói bậy!" Còn rất ngạo kiều."Vậy tiên nữ sẽ nói chuyện với phàm nhân thật tốt, được chưa?""Được." Một giây đổi thành khuôn mặt thâm trầm: "Vậy sao em lại nghĩ đếnviệc thay đổi kính cửa xe?"Thẩm Loan: "Lo trước khỏi gặp hoạ.""Cục cưng thật thông minh.""..."Nhưng mà, cô làm như vậy, cũng không phải muốn phòng Lý Văn Cẩn."A Đình, dùng đường dây của anh giúp em điều tra một người."...Tài chính MT, văn phòng tổng giám đốc.Sau khi Tống Càn tiếp nhận chức tổng giám đốc từ tay ba mình, thì bận đếnmức chân không chạm đất.Chỉ là tập đoàn mất đi hạng mục "tôm cua Cự phong" tạo thành tổn thất khiếncho anh ta đau đầu không thôi.Thật vất vả mới trấn an được cổ đông, lại cho hội đồng quản trị một ít lời ngonngọt, hơn nữa hạng mục kế tiếp theo cũng sát gót, lúc này mới coi như hoàntoàn dập tắt phong ba.Trong khoảng thời gian này, anh ta bận như con quay, ngay cả nhà cũng đềukhông rảnh để về, thường xuyên nghỉ ngơi chắp vá ở trong văn phòng, cũngkhông biết tình hình của thằng em trai rẻ mạt kia gần đây thế nào rồi.Nhưng nghe người giúp việc vô tình nói qua, hẳn là trôi qua cũng không như ýlắm.Anh ta đã sớm đã cảnh cáo Tống Lẫm rồi, kiếm đi nghiêng, thường sẽ mua dâybuộc mình. Nhưng nửa câu anh ta cũng không nghe, nếu không, cũng khôngđến mức rơi vào tình huống khó xử như hôm nay.Tống Càn tự hỏi, với tư cách là anh trai cùng cha khác mẹ đã bị Tống Lẫm đàohố vô số lần, anh ta cũng đã tận tình tận nghĩa.Khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi, tổng không thể lấy dây thừngtrói lại, không cho anh ta đi ra ngoài gặp rắc rối.Lần này hạng mục "tập đoàn Cự Phong", rõ ràng có người ở sau lưng cố ýchỉnh hắn, Tống Càn cũng hiểu đạo lý này, hội đồng quản trị và ba lại khôngbiết sao?Chỉ là biết hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là tổn thất đã tạothành, phải có người đứng ra khiêng cái nồi này.Cho nên, Tống Lẫm bị bãi bỏ.Trong lòng Tống Càn không vui không buồn, chỉ có buồn bã vô tận, mà ngườivui mừng nhất, cũng không ai ngoài người mẹ sống trong nhung lụa của anh ta.Phương Nhã Cầm thời trẻ vì chồng lạc lối với học sinh nữ mà mình giúp đỡ cònchẳng biết xấu hổ mà sinh một đứa con riêng cho bà ta một kích đau đớn.Vì thế, bà ta khóc hết nước mắt, suýt nữa khóc đến mù hai mắt.Nếu không phải còn có con trai hỗ trợ, chỉ sợ đã sớm ngã xuống rồi.Lúc Tống Lẫm đắc thế được cưng chiều, bà ta còn phải dè chừng, hiện giờ TốngLẫm đã thành một quân cờ bị phế đi, bị Tống Nguyên Sơn ghét bỏ, tự nhiên bàta cũng tập trung sức lực mà ức hiếp thôi.Tất nhiên, cách phụ nữ ức hiếp rất đơn giản, đơn giản chỉ là — mắng.Mọi người đều nói ngôn ngữ là vũ khí vô dụng nhất, nhưng có đôi khi cũng cóthể hóa thành ngọn giáo bén nhọn nhất, đâm vào ngực con người.Sau khi Tống Càn vô tình phát hiện ra, thì lập tức làm công tác tư tưởng choPhương Nhã Cầm, dặn dò mấy trăm lần để bà ta không nên đi trêu chọc TốngLẫm."Vì sao? Chẳng lẽ con thật sự xem thứ đê tiện ấylà em trai sao?" Phương NhãCầm vừa chất vấn, vừa rơi lệ.Con trai đang chọc vào lòng bà ta đấy!Khóe miệng Tống Càn kéo lên: "Mẹ, sao mẹ lại bắt đầu rồi? Nghe con nói hếtcâu được không?""Vậy... con nói đi." Lau nước mắt, chùi nước mũi."Tống Lẫm người này," Anh ta tạm dừng một giây: "Có thù tất báo, quá mứchẹp hòi. Con chỉ là lo mẹ chọc cho nó nóng nảy, lỡ như nổi điên, làm ra chuyệngì không thể cứu vãn được.""Nó dám sao!" Lời tuy là thế, nhưng dù sao cũng ở chung ngần ấy năm, PhươngNhã Cầm vẫn có chút hiểu biết về đứa con riêng này.Tống Càn thấy lời nói của bà ta rụt rè, miệng cọp gan thỏ, hẳn là biết được lợivà hại trong đó, cũng không hề khuyên nữa, đi ra cửa công ty.Cũng phải nói về phía Phương Nhã Cầm, bà ta vẫn luôn rất nghe lời con trai,lần này cũng bản năng vâng theo.Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi không phục, không tình nguyện, nhưngcũng không tìm Tống Lẫm để làm phiền nữa.Không ngờ, đúng là "ngừng lại" như vậy mới để bà ta tránh thoát một kiếp.Buổi sáng ngày nọ, con mèo cưng trong nhà đã chết, nghe nói là ăn đồ khôngsạch sẽ trong thùng rác, hỏng bụng, miệng sùi bọt mép, khóe mắt cùng lỗ taiđều chảy máu, tình trạng lúc chết thê thảm vô cùng.Một người giúp việc dậy sớm quét dọn phát hiện con mèo nằm bên cạnh thùngrác plastic ở cửa biệt thự.Cô ta sợ rằng mình không thể nói rõ với chủ nhà, tuy rằng sợ hãi, nhưng cũngcố nén đi đến thùng rác, mục đích là vì tìm ra nguyên nhân làm mèo chết, nhưvậy mặc dù bà chủ trách tội, nhưng tốt xấu gì có lý do, không phải do ngườigiúp việc bọn họ trông coi không tốt.Thùng rác vừa mới dọn dẹp qua lúc choạng vạng tối một ngày trước, cho nênrác rưởi cũng không phải rất nhiều.Điều khả nghi duy nhất chính là một ống chất lỏng bị đổ một nửa, màu vàng ố,cũng không biết là thứ gì, cô ta run rẩy lấy tay mở miệng con mèo đã chết ra,phát hiện bên trong có những con nhộng bị cắn nát ở bên trong.Đây là...Bị thuốc độc chết sao?"Tiểu Nhã, sao cô lại ở... A!" Một người giúp việc khác đậy sớm bắt đầu làmviệc đi tới, chưa đến hai bước đã nhìn thấy con mèo cưng nằm chết ở đó, nhịnkhông được sợ hãi kêu ra tiếng."Cô, nói nhỏ chút đi! Tôi suýt nữa đã bị cô dọa chết rồi đấy!""Sao lại thế này thế? Thú cưng của bà chủ sao lại chết thế này? Không phải làcô...""Cô đừng nói bừa chứ! Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được? Quá tànnhẫn!""Con mèo này... Không đúng, bên miệng bọt mép sủi lên, đôi mắt lỗ mũi và lỗtai đều chảy máu, nhìn thế nào cũng giống như... Bị độc chết?""Cô lại đây."Người giúp việc đến gần, cố nén buồn nôn, ngồi xổm xuống: "Cô cô cô... Vặnmiệng nó ra làm cái gì?! Đừng có phá nữa...""Cô nói xem, cái này có phải con nhộng không.""Đỏ đỏ trắng trắng, đúng là có chút giống... nhưng mà, ai sẽ cho mèo ăn thứ nàychứ?""Tôi nghi ngờ không phải có người cho, mà có thể là lúc Angel lục thùng rác,không cẩn thận ăn nhầm. Ở đây còn có một ống chất lỏng kỳ lạ này, còn thừamột nửa, chắc là cũng là bị nó ăn vào rồi.""Để tôi nhìn xem...""Ôi! Sao lại còn có mùi nữa?""Trời ơi! Tôi biết đây là cái gì rồi..."