An Tư nằm yên trên giường, bên cạnh là Phạm Công Bân yên tĩnh bắt mạch. Lúc nàng vừa mới từ bên ngoài trở vào đã bị Thái hậu ra lệnh phải trở về phòng nghỉ, không bao lâu sau Phạm Công Bân đã xuất hiện lập tức bắt mạch cho nàng. Thậm chí lúc này Elina từ bên ngoài cũng đã trở về.
Thực ra An Tư tâm lý cũng có chuẩn bị, dù sao ở cùng với Kim Đức Mạn lâu như vậy nàng cũng có dò hỏi được một số điều, đặc biệt là triệu chứng của phụ nữ mang thai, xét lại mình thì vừa khớp, do đó An Tư cũng chắc được bốn năm phần, nhưng khi Phạm Công Bân khám nàng lại càng thấp thỏm, nếu lỡ như không phải mang thai thì thế nào đây?
Phạm Công Bân bắt mạch cũng không quá lâu, lát sau hay thu tay lại mỉm cười nói.
- Chúc mừng bệ hạ, Thái hậu. Chính cung hoàng hậu đã có hỉ.
- Thật?
Ỷ Lan lập tức vui vẻ, nàng trông đợi cháu nội bấy lâu, mong ngóng lắm mới có một tiểu Tịnh Kỳ, thế nhưng tiểu Tịnh Kỳ phải theo mẹ trở về Hàn quốc làm nàng buồn bực thật lâu. Thế nhưng giờ lại đến An Tư thật sự mang thai, ước nguyện bế cháu của nàng càng có thể đạt được. An Tư trên gương mặt cũng tràn đầy vẻ thỏa mãn, đây là kết tinh của nàng và Lý Anh Tú đây.
Ỷ Lan nhanh chóng đi đến bên cạnh giường nói.
- Tốt rồi, hiện tại nhiệm vụ của con chính là an tâm dưỡng thai nhi cho khỏe mạnh, sinh cho mẹ một em bé béo mập đây.
Anh Tư gương mặt khẽ đỏ nói.
- Con biết rồi mẹ.
Ỷ Lan hung hăn liếc mắt nhìn Lý Anh Tú nói.
- Còn đứng đó, còn không đến chăm sóc vợ mình.
Lý Anh Tú thật cảm thấy oan ức, hắn quả thực không quá giỏi việc nói lời yêu thương, an ủi các loại đây. Lý Anh Tú ngồi xuống bên cạnh giường nắm lấy tay An Tư nói.
- Nàng thực làm ta bất ngờ đây. Chỉ là bây giờ tốt rồi. Việc xưởng rượu nàng không cần quan tâm, ta sẽ cử người đi quản lý. Ta cũng thật mong đợi con của chúng ta ra đời đây.
An Tư khẽ gật đầu đáp ứng. Elina mặt mày ủ dột, đôi mắt đầy hâm mộ nhìn An Tư. An Tư và nàng cùng cưới Lý Anh Tú một lúc, thế nhưng nàng một mực vẫn chưa có tin tức. Nghĩ lại cũng thật...bất công. Nàng suốt ngày vẫn lo liệu công việc đây, nên thị tẩm vẫn hay là An Tư mà không phải nàng.
Kết quả đêm đó Lý Anh Tú được hưởng một đêm điên cuồng. Elina dường như muốn hút khô hắn, nàng vô cùng nhiệt liệt, chủ động có thể gọi là “cưỡng bức”. Ông bà có câu chỉ có chết trâu chứ không có nát ruộng quả không sai. Kết quả sáng khi Lữ Gia đi vào bên trong phòng họp viên Bách hộ đi đến nói.
- Hôm nay bệ hạ long thể bất an liền không đến dự họp, tất cả mọi việc do Thủ tướng chủ trì.
===============Ta là đường phân cách================
Doanh trại của quân Tây Gốt, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã lui trở về Sơn Hải quan bắt đầu thu nạp tin tức về Đại Việt. Qua hai ngày cuối cùng cũng tìm được một số tàn quân của Tây Gốt. Những binh lính này dường như đã khủng hoảng đến cũng cực, nói năng lộn xộn. Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chỉ hình dung được đơn giản rằng bọn hắn nói Đại Việt hỏa lực rất mạnh, tường đồn Ngọc Hồi không chịu nổi một kích, Đại Việt có những con quái vật to như quả núi nhỏ mà theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích biết thì chính là chiến tượng.
- Vương tử, theo như những binh sĩ kia nói thì lực lượng công thành của Đại Việt rất mạnh mẽ, trong khi thủ thành lại không phải là sở trường của quân ta.
Tôn Sĩ Nghị lo lăng nói, không hiểu sao đối với quân Đại Việt đến cứu viện hắn có cảm giác tràn đầy bất an, nhất là khi đối mặt với hai ngàn Thần Cơ doanh ở Sơn Hải quan (Tôn Sĩ Nghị nhầm lẫn Thần Cơ doanh là quân Đại Việt). Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng gật đầu, hắn rõ ràng điểm mạnh của hắn là rong ruổi kỵ binh trên thảo nguyên mà không phải là công thành hay thủ thành. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói.
- Hạ lệnh cho Sầm Nghi Đống phái ra kỵ binh do thám, ta muốn nắm bắt được mọi nhất cử 1S3IH nhất động của quân Đại Việt.
Bởi cũng vẫn chưa rõ số lượng quân Đại Việt bao nhiêu Nỗ Nhĩ Cáp Xích không vội vàng khai chiến. Lần trước đánh Sơn Hải quan vì vội vàng mà hắn đã phải trả một cái giá thật đắt, hắn không muốn mình lại phạm phải sai lầm này lần nữa.
- Bẩm điện hạ, có diều hâu đưa tin tới.
Một binh sĩ từ bên ngoài đem vào một mẫu thư nhỏ hai tay dâng lên. Trên thảo nguyên rộng lớn này, truyền tin quả thực không gì tốt bằng sử dụng các loài chim săn mồi. Nếu ngựa chạy mất mười ngày, thì chim truyền tin cũng chỉ mất hai đến ba ngày mà thôi. Dựa vào tin tức hẳn là do thủ phủ ở Đông Thành gửi đến. Tôn Sĩ Nghị tiếp lấy vừa liếc qua không khỏi biến sắc.
- Vương tử, quân Đại Việt bất ngờ tập kích thành Địch Lực. Thành Địch Lực đã thất thủ trong một ngày.
Vừa nghe nói đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức kinh hãi. Hắn quá tập trung vào quân Việt đi cứu thành Đa Quỹ mà quên mất rằng thành Địch Lực mới là thành trì gần Sơn Hải quan nhất đây. Quan trọng hơn chính là từ thành Địch Lực có thể đánh sang thành Kha Mát. Lúc đó bảy vạn quân của hắn tuyệt đối sẽ bị cô lập tại Sơn Hải quan, không những vậy còn bị thế gọng kiềm tấn công từ hai đầu.
- Truyền lệnh, rút lui về thành Giang Ninh.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích hạ lệnh. Thành Giang Ninh đã xem như là vùng nội địa cũng Đông Thành. Tức là hắn đã bỏ qua tổng cộng bốn tòa thành để lui về Giang Ninh. Giang Ninh nơi này cũng có thể xem như là một trọng thành. Trước kia Ngô Tuấn cũng không dám tấn công vào đây.
Chỉ cần một buổi sáng Tây Gốt lập tức rút quân sạch sẽ, để lại Sơn Hải quan trống không. Mấy giờ sau lập tức một tiểu đoàn của quân Đại Việt đã xông đến chiếm giữ. Thực chất Nỗ Nhĩ Cáp Xích vì quá thiếu thông tin nên mới cảm thấy lo lắng. Dù sao Ngô Tuấn với chỉ mấy ngàn quân dù hắn có chiếm được thành Kha Mát cũng không có khả năng phòng thủ được nơi này. Ngô Tuấn mới không có điên đến như vậy. Do đó hắn dùng hai ngàn quân này làm nghi binh bày ra động thái sẽ đánh thành Kha Mát để hù dọa Nỗ Nhĩ Cáp Xích lui quân trở về mà thôi.
Bốn ngày sau khi Tây Gốt rút khỏi Sơn Hải quan, toàn bộ hơn ba vạn quân của Đại Việt đã tập kết tại Sơn Hải quan kể cả Bộ chỉ huy tiền phương cũng gần như tập hợp đầy đủ. Lúc này cách cục tại thảo nguyên đã rõ ràng hơn đôi chút. Đại Việt có được thành Đa Quỷ, thành Địch Lực, Sơn Hải quan, thành Cát Cơ và thành Thủy Lệ tổng cộng năm trên mười tám tòa thành tại Đông Thành. Phía bên kia chiến tuyến Nỗ Nhĩ Cáp Xích lấy thành Giang Ninh làm đại bản doanh chống đối lại với Đại Việt, tiến hành tăng cường hai vạn quân cho các thành Kha Mát ở phía Bắc, thành Bato ở phía Nam cùng với thành Giang Ninh ở giữa tạo thành một phòng tuyến chắn trước mặt của quân Đại Việt. Nỗ Nhĩ Cáp Xích tin tưởng chỉ cần hắn phòng ngự đủ lâu, với hậu cần thiếu thốn quân Đại Việt chắn chắn phải rút lui, khi đó với lợi thế kỵ binh hắn sẽ truy kích.
Lúc này tại Sơn Hải quan, Bộ chỉ huy tiền phương, nhìn vào sa bàn Ngô Tuấn không khỏi cười lạnh nói.
- Không biết ai cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích tự tin rằng với chỉ ba tòa thành sẽ tạo thành một hệ thống để phòng ngự chúng ta?
Lê Phụng Hiểu khẽ liếc nhìn Ngô Tuấn hỏi.
- Ồ, không biết ý tứ của Ngô Thứ trưởng là...?
Ngô Tuấn chậm rãi nói.
- Thực ra thảo nguyên khác với các địa hình khác. Nơi này địa hình tương đối trống trải, dân cư thưa thớt, các tòa thành cách nhau ít nhất cũng phải là ba ngày cưỡi ngựa. Nếu ba tòa thành này đặt ở vùng dân cư Đông Thành nhiều như trước kia thì đúng, tuy nhiên lúc này dân số Đông Thành đã giảm sút rất nhiều, do đó khoảng trống giữa ba tòa thành này là tương đối trống trải. Ý tứ của ta chính là để Sư đoàn Thiết Giáp bí mật tấn công chớp nhoáng về phía sau thành Giang Ninh, hình thành thế bao vây. Khi đó cả hai gọng kiềm cùng tấn công thành Giang Ninh bắt lấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích, kết thúc chiến tranh.
Đây là kiểu chiến thuật ưa thích của Ngô Tuấn, khi Sư đoàn Thiết Giáp ra đời Lý Anh Tú lại đề ra một khái niệm gọi là chiến tranh chớp nhoáng. Cả Bộ chỉ huy tiền phương cùng ngẫm nghĩ, Ngô Tuấn nói cũng không phải là không có lý. Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn là kết thúc sớm chiến tranh, bởi như Phạm Tu hay Nguyễn Bỉnh Khiêm tại Viện chiến lược quốc gia dự đoán, nếu chậm trễ Thần giáo và vua Tây Gốt tham chiến thì trận chiến này sẽ vô cùng khó khăn. Thế nhưng Trần Quốc Tuấn nhíu mày nói.
- Tuy Ngô Thứ trưởng nói có lý, nhưng kế hoạch này phong hiểm khá lớn. Huống chi cứ cho là Sư đoàn Thiết Giáp có thể vượt qua được sau lưng địch đi chăng nữa bọn hắn cũng rất khó có thể phòng ngự lại nếu Tây Gốt phản công. Hoặc nếu tập trung đánh thành Giang Ninh như vậy thương vong cũng sẽ khá lớn.
Mọi người cũng gật đầu, Ngô Tuấn là một người mạo hiểm, cực kỳ mạo hiểm, và quả thực kiếp trước cũng vì những lần mạo hiểm mà dẫn đến những hậu quả khá nặng nề, thậm chí cả hai vị hoàng tử triều Lý cũng đã tử trận. Cuối cùng Lê Phụng Hiểu nhìn Đào Duy Tử hỏi.
- Không biết Đào cố vấn có ý kiến thế nào?
Đào Duy Từ hiện cũng đã không còn trẻ, đi xa như vậy quả thực có chút khiến hắn mệt mỏi. Thế nhưng đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo nói.
- Nếu bọn chúng tập trung tại thành Giang Ninh như con nhím vậy thì thật khó đánh.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế