Đế Chế Đại Việt

Chương 471: Cách chức



Các vị Bộ trưởng đồng thời nhìn sang Trần Thủ Độ mà Lê Bá Ngọc sắc mặt lại càng khó coi. Nhìn qua Trần Thủ Độ chỉ là chấp vấn hắn một câu như thực chất chính là vạch tội hắn làm việc thất trách, vô năng, không thể quản lý được Bộ thông tin.

Đối với việc Trần Thủ Độ công kích Lê Bá Ngọc mọi người cũng không hề ngạc nhiên. Ai cũng biết nội các luôn chia làm ba phái, phái trung lập, phái họ Lý và phái họ Trần. Lê Bá Ngọc chính là thuộc bản doanh họ Lý, do đó luôn bị Ám Bộ nhìn chằm chằm đến, lần này Lê Bá Ngọc bị Ám bộ nắm được cái thóp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này Bộ thông tin đã hoạt động không hề hiệu quả. Chất lượng kiểm duyệt ngày càng kém, mà vai trò cũng dần bị hạn chế, không kiểm soát được số tờ báo xuất hiện.

Trần Thủ Độ chỉ công kích rất nhẹ nhàng, nhưng lại vừa đủ, sống trong triều đình lâu như vậy hắn thừa hiểu được tính cách của bệ hạ, tuy muốn các phái hệ kiềm chế lẫn nhau nhưng không muốn đấu đá trong nội bộ, ngược lại muốn lấy sự đối trong-kiềm chế đó để gia tăng sức cạnh tranh và làm việc hiệu quả trong triều. Tại nơi này Trần Thủ Độ thực sự không dám làm càng, dù sao triều đình Đại Việt này cũng không phải như kiếp trước, không phải nơi một tay hắn có thể che trời. Lý Anh Tú nói.

- Báo chí là một công cụ để tuyên truyền thông tin. Để báo chí đăng lại thơ ca, nghệ thuật, bát quái để tinh thần đời sống của dân chúng được nâng cao là đúng. Nhưng chẳng lẽ khanh quên điều Trẫm nói? Báo chí chính là cơ quan ngôn luận của triều đình, là nơi tuyên truyền rộng rãi những chính sách của triều đình, phê phán, loại bỏ những thông tin sai lệch trong dân chúng. Phóng viên, nhà báo cũng như các binh lính ngoài chiến trường, cây bút, trang giấy cũng là vũ khí sắc bén, ngòi bút của bọn hắn cũng là vũ khí sắc bén cho sự nghiệp phò chính trừ tà. Nghệ thuật viết nên cũng không phải chỉ vì nghệ thuật, mà nghệ thuật phải vì dân sinh. Chẳng lẽ khanh đã quên mất?

- Thần xấu hổ đã phụ lòng bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội.

Lê Bá Ngọc bị Lý Anh Tú mắng một trận gương mặt hổ thẹn đỏ lên liền đứng lên xin được trị tội. Lữ Gia bên cạnh Lý Anh Tú nói.

- Bệ hạ, thần thấy Lê Bộ trưởng cũng chỉ mới vi phạm lần đầu, có thể khiển trách nhẹ nhàng là được.

Lữ Gia ý muốn cho Lý Anh Tú một cái bậc thang, dù sao Lê Bá Ngọc cũng nắm giữ một chức Bộ trưởng, nếu bị trừng phạt quá nặng lại rất khó coi. Thế nhưng Lý Anh Tú nói.

- Không được. Kẻ làm sai đương nhiên phải bị phạt. Nếu ai cũng chỉ vì vi phạm lần đầu mà được tha bổng, mỗi vị Bộ trưởng ở đây mỗi người đều có một cơ hội bị khiển trách thay cho án phạt, vậy Đại Việt chịu được bao nhiêu lần sai lầm của bọn hắn đây?

Lý Anh Tú đứng trong phòng họp quát lớn. Tất cả Bộ trưởng đều im thin thít, không biết đã bao lâu rồi bọn hắn mới thấy bệ hạ tức giận đến như vậy. Lý Anh Tú hít sâu một hơi nói.

- Như vậy đi. Trâm cảm thấy Lê khanh không còn phù hợp với chức Bộ trưởng này nữa. Bộ nội vụ soạn thảo văn bản điều động Lê Bá Ngọc đi Xứ Nam Vang, nắm chức vụ Tuyên Phủ sứ. Bộ trưởng Bộ thông tin từ nay sẽ do Nguyễn Gia Thiều nắm giữ.

- Tạ ơn bệ hạ khai ân.

Lê Bá Ngọc liền bái tạ, hắn biết rõ lần này bệ hạ đã nương tay rất nhiều. Ít nhất điều đi xứ Nam Vang làm Tuyên Phủ sứ vẫn là một chức vụ rất có thực quyền mà không phải ở Trung thư tỉnh chỉ làm văn phòng. Mặc dù mang tiếng lưu đày, nhưng xứ Nam Vang trong chiến lược của Đại Việt rất quan trọng, bệ hạ giao cho hắn trọng trách tái thiết xứ Nam Vang cũng là tỏ vẻ vẫn tin tưởng hắn, để hắn thể hiện tài hoa. Chiêu cây gậy và củ cà rốt này Lý Anh Tú xem như sử dụng rất thuần thục.

Lý Anh Tú sở dĩ cố chấp muốn cách chức Lê Bá Ngọc, thứ nhất vì sau mấy năm hoạt động rõ ràng Lê Bá Ngọc không thể hiện được quá nhiều, ngược lại phái hắn đi Nam Vang để thỏa sức thi triển tài hoa, về sau trở về hoạn lộ của hắn ngược lại sẽ tiến được một bước. Thứ hai Lý Anh Tú cũng không muốn tạo nên một tiền lệ xấu. Như hắn nói, Đại Việt như một cỗ xe đua công thức một đang lao nhanh với tốc độ bàn thờ trên chặng đường phát triển, mỗi sai lầm từ triều đình, từ bộ máy nội các sẽ dẫn đến Đại Việt phải trả giá lớn, chiếc xe đang phong nhanh cũng sẽ có nguy cơ bị lật ngửa, Đại Việt không thể chịu được bao nhiêu sai lầm của bọn hắn, do đó gõ Lê Bá Ngọc cũng là dọa các Bộ trưởng, yêu cầu bọn hắn chỉnh đốn lại tâm lý làm việc, tỏ rõ thái độ của bệ hạ, trong nội các này không có ghế của ai là vững chãi ngoài trừ cái Long ỷ dưới mông của bệ hạ. Lý Anh Tú lại nói tiếp.

- Còn Trần Thủ Độ, Trẫm để khanh chấp chưởng Ám bộ là để giám sát quan viên, giám sát xã hội thế nhưng vì sao chuyện này đến bây giờ khanh mới báo lên? Lần này vẫn là do khanh thất trách. Phạt bổng sáu tháng.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lý Anh Tú dùng phạt bổng chính là để tỏ thái độ bất mãn của mình đối với hành động “cắn trộm” phái họ Lý của Trần Thủ Độ, nếu có Ngô Tuấn ở đây Trần Thủ Độ lại không dễ thi triển như vậy, thế nhưng Ngô Tuấn lúc này đã ở mặt trận phía Nam rồi. Trần Thủ Độ cũng rất thoải mái chấp nhận án phạt. Mặc dù không thể đưa người phái mình thế chỗ Lê Bá Ngọc, tuy nhiên loại bỏ được một ghế họ Lý ra khỏi nội các cũng là một thành công rất lớn. Dù là phải đổi nửa năm lương bổng. Nửa năm lương bổng của quan viên Đại Việt là một con số rất lớn. Lý Anh Tú cho tiền lương quan viên rất cao, nhưng bù lại lượng công việc cũng rất nặng, yêu cầu quan viên phải có năng lực. Kẻ không có năng lực dù có thể chui vào bộ máy triều đình đi chăng nữa thì áp lực công việc bọn hắn cũng không thể chịu nổi, ngược lại khi thất trách, tham ô lại bị trị tội rất nặng.

- Còn về Bộ công thương. Trẫm nhắc lại, công việc của các khanh chính là giám sát và quản lý thị trường. Nếu có vấn đề thì phải nhanh chóng điều tra đưa ra phương án giải quyết mà không phải là đưa lên đây để Trẫm giải quyết, nếu không Trẫm nuôi các khanh là để làm gì?

Lần này không chỉ là các quan viên Bộ công thương mà cả Elina cũng bị mắng đến, nhưng thực sự bọn hắn bị mắng cũng là không oan. Lý Anh Tú nói tiếp.

- Việc này nói khó cũng không phải quá khó. Bộ công thương lập tức lên danh sách điều tra những lớp thương nhân trung gian này gõ bọn hắn một thoáng. Truyền đạt nguyên văn lời Trẫm nói, nhanh chóng điều chỉnh mức bán trở về trong hạn mức quy định, nếu I5za7e không thì đừng trách Trẫm ác động. Còn nữa, lực lượng thương nhân trung gian này quá đông, chọn một số cải tạo bọn hắn về bên kinh doanh sản xuất đi.

Thuận lợi của Lý Anh Tú chính là đây không phải là xã hội dân chủ mà là phong kiến, lời nói của Lý Anh Tú là có trọng lượng nhất, hắn muốn gõ ai đó là vô cùng dễ dàng. Mặt khác nền kinh tế của Đại Việt vẫn lấy kinh tế quốc doanh làm đầu, sức ảnh hưởng của tư nhân còn ít, nên hiện tại bọn hắn không có tiếng nói quá lớn, lật không lên sóng gió gì.

Tuy nhiên lần này cũng cảnh tỉnh Lý Anh Tú, kinh tế thị trường đòi hỏi phải có một cơ cấu quản lý chặt chẽ, cân đối giữa các thành phần, chơi không cẩn thận hắn sẽ dễ dàng bị lật thuyền. Lý Anh Tú lại nói tiếp.

- Bộ công thương lên kế hoạch đưa ra để các doanh nghiệp tự động tổ chức hiệp hội thương nhân Đại Việt, tổ chức này nhận sự điều hướng từ Bộ công thương, về sau những việc này để cho bọn hắn tự hiệp thương mà giải quyết.

Các hiệp hội nghiệp đoàn đối với Đại Việt mà nói cũng không có gì là lạ, Đại Việt có rất nhiều hiệp hội kiểu này, như Bộ nông nghiệp có Hội nông dân, Nghiệp đoàn nghề cá, Hàn Lâm viện có Hội khoa học quốc gia,...những Hiệp hội này vừa đóng vai trò quản lý, vừa thể hiện ý chí của triều đình đối với phương hướng phát triển trên các lĩnh vực, đồng thời cũng là nơi để các tầng lớp này cất tiếng nói, ý kiến của mình lên trên nội các, vừa qua thực sự có hiệu quả.

Lý Anh Tú để bọn hắn lấy hình thức hiệp thương là chủ yếu bởi vì hiệp thương, vị lợi là bản chất của đám thương nhân này. Dùng cứng rắng với bọn hắn là không được, ngược lại hiệp thương có thể để cho bọn hắn tự do phát huy và kết hợp những điểm mạnh của chính bản thân mình.

Rời đi cuộc họp Lý Anh Tú liền trở về phòng của An Tư. Từ khi An Tư mang thai Lý Anh Tú liền để nàng thoát hết trách nhiệm công việc an tâm dưỡng thai, hắn cũng rút ra thời gian để bồi An Tư nhiều hơn một chút.

- Anh Tú, cuộc họp không suông sẻ hay sao?

An Tư nhìn thấy hắn liền mỉm cười nói, nàng biết hôm nay hắn có cuộc họp nội các, từ xa đi đến nàng liền thấy được chân mày hắn vậy mà thành hình chữ xuyên. Lý Anh Tú lắc đầu nói.

- Cũng không có việc gì lớn lắm, Trẫm cũng đã gõ đầu hắn một thoáng.

Lý Anh Tú ngồi xuống tay khẽ sờ bụng nàng nói.

- Ây, không biết tiểu tử này bao giờ có thể xuất thế đây?

Lý Anh Tú cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, làm sao một sinh mệnh lại có thể tồn tại được trong bụng mẹ lâu như vậy đây, sờ lên bụng hắn còn dường như có cảm giác thai nhi bên trong đang phản ứng hắn đây. An Tư nhìn bộ dạng của Lý Anh Tú liền mỉm cười nói.

- Nguyễn viện trưởng nói thai nhi mới chỉ được hơn ba tháng đây. Còn những nửa năm.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.