Đế Chế Đại Việt

Chương 479: Tử chiến



Tiếng kêu giết vang trời, lửa cháy đỏ rực cả màn đêm, tiền đồn bên ngoài thành Địch Lực bốn bề bốc cháy, nhưng bên trong đồn chiến cuộc vẫn vô cùng khốc liệt. Tuy có thể tràn vào bên trong nhưng quân Tây Gốt không thể nào phát huy được toàn bộ ưu thế số đông của mình, bởi vì không gian tiền đồn nhỏ hẹp, bên trong lại bày nhiều vật cản để chắn kỵ binh, nên quân Tây Gốt chỉ có thể đầu nhập vào chiến trường không quá hai ngàn người, thậm chí theo số lượng xác chết ngày càng nhiều hơn, số lượng binh sĩ đưa vào chiến trường cũng ngày càng ít đi.

- Giết!

Nguyễn Chế Nghĩa quát lớn, trường thương như rồng xuất ra đâm xuyên ngực một tên kỵ binh Tây Gốt. Hắn vẫn đứng nơi đó, sừng sững như một tượng đài để binh sĩ có thể yên tâm dựa vào chiến đấu quên mình, chỉ cần chủ tướng còn đứng ở đó, quân Đại Việt chắc chắn vẫn sẽ còn chiến đấu. Cánh tay như tê dại đi, hắn không biết chính mình đã giết bao nhiêu lính địch, hắn chỉ biết động tác xuất thương này mình đã làm không ít hơn hai trăm lần, xác người, ngựa bên cạnh hắn thậm chí đã chồng chất thành một đống nhỏ.

Phập!

Nguyễn Chế Nghĩa bỗng nhiên thấy chân đau đớn, một mũi tên lại xuyên qua đùi hắn chỉ để lại phía trước một phần lông đuôi. Nếu bình thường hắn có thể tránh né, thế nhưng chiến trường thực sự quá hỗn loạn, âm thành gào thét khắp nơi, thật khó để có thể phân biệt được mọi thứ xung quanh.

Hắn nhìn về phía xa, lúc này cách Nguyễn Chế Nghĩa vài chục mét chính là Tôn Sĩ Nghị và hộ vệ đội đã gia nhập vào vòng chiến, mũi tên vừa rồi chính là do Tôn Sĩ Nghị phóng ra. Quân phục của Đại Việt cấp tướng và binh lính cũng không hề có điểm khác biệt nào, đặc biệt là quân phục dã chiến, khi lột bỏ tiết trên cổ áo thì hoàn toàn giống nhau, nhưng Tôn Sĩ Nghị vẫn nhận ra được Nguyễn Chế Nghĩa chính là chủ tướng của tiền đồn này. Bởi vì hắn quá vũ dũng, hoàn toàn nổi bật so với phần còn lại.

- Giết hắn!

Tôn Sĩ nghị trầm giọng nói, hắn rõ ràng chỉ cần hắn xô đổ được tượng đài này của quân Đại Việt thì mọi thứ sẽ kết thúc. Tôn Sĩ Nghị dẫn theo hộ vệ đội xông thẳng đến vây lấy Nguyễn Chế Nghĩa, trận chiến này phải đến hồi kết.

- Đến tốt lắm!

Nguyễn Chế Nghĩa hừ lạnh một tiếng, tay trái vỗ mạnh vào đùi, mũi tên cắm tại nơi đùi lập tức xuyên qua, máu chảy ròng ròng thấm ướt cả chiến quần, thế nhưng chân của hắn cũng không bị vướng bận.

- Chết!

Vừa lúc một kỵ binh lao đến Nguyễn Chế Nghĩa gầm một tiếng nén đau lách mình tránh thoát lưỡi đao chém đến, chân phát lực, người tựa như chim phi thẳng lên không trung vọt lên yên ngựa phía sau kỵ binh Tây Gốt, một tay nắm chặt lấy cổ của kỵ binh vặn một cái.

Rắc.

Một tiếng kêu giòn tai, tên kỵ binh nặng nề rơi xuống đất với một cái đầu đã bị bẻ ngang chín mươi độ. Tất cả kỵ binh xông đến không khỏi bàng hoàng. Một tay trong chớp mắt bẻ cổ một người, điều này đòi hỏi sức mạnh đến bao nhiêu. Trong khi đó Nguyễn Chế Nghĩa lúc này đã khống chế lại được chiến mã, nhân mã hợp nhất. Có chiến mã Nguyễn Chế Nghĩa tựa như trở về là một mãnh tướng đại phá quân Mông, chém địch đến hàng ngàn, hàng vạn.

- Giết!

Không đợi đến kỵ binh Tây Gốt tấn công Nguyễn Chế Nghĩa chủ động thúc ngựa xông đến. Không chỉ có Tô Sĩ Nghị muốn lấy đầu Nguyễn Chế Nghĩa, làm sao Nguyễn Chế Nghĩa lại không muốn lấy đầu Tôn Sĩ Nghị đây. Trường tương linh hoạt như xà, mạnh mẽ như rồng, một người một kỵ lướt qua vô số kỵ binh Tây Gốt, huyết hoa tung tóe, không một ai có thể cản được vó ngựa của Nguyễn Chế Nghĩa. Thương pháp không hoa lệ, chỉ có đâm và quét, một đường Nguyễn Chế Nghĩa đi qua, kỵ binh Tây Gốt kẻ rơi đầu, kẻ ngã người, không một ai toàn vẹn thân thể khi hắn lướt qua.

- Để hắn cho ta.

Tôn Sĩ Nghị quát lớn cũng thúc ngựa xông lên, lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, hắn không tin rằng một kẻ bị thương đã chiến đấu suốt sáu tiếng đồng hồ mà hắn không thể xử lý được. Vũ khí của Tôn Sĩ Nghị xử dụng hôm nay là một đôi song chùy, bằng đôi song chùy này hắn đã theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích bình định không biết bao nhiêu cuộc nổi dậy ở Tây Gốt, đập vỡ đầu không biết bao nhiêu tướng địch, quả chùy không quá lớn, nhưng lại rất nặng, không mấy chiến tướng có thể kháng cự được ba lần vung chùy.

- Chết đi!

Tôn Sĩ Nghị quát lớn, quả chùy trong tay như thiên cân trụy lao xuống thẳng đầu Nguyễn Chế Nghĩa đang lao đến, quả thực đều không thể đón đỡ được đầu Nguyễn Chế Nghĩa chỉ có thể như quả dưa hấu bị đập nát.

Keng.

Quả chùy vung đến liền bị Nguyễn Chế Nghĩa hoành ngang trường thương đón đỡ. Lúc này Tôn Sĩ Nghị mới nhận ra rằng hắn quả thực đã đụng độ với một con quái vật. Đón đỡ trực diện với quả chùy vậy mà Nguyễn Chế Nghĩa không hề suy chuyển, yếu thế một chút nào.

- Đến!

Hai tay cầm lấy trường thương hất mạnh cán chùy ra ngoài, lòng bàn tay trượt đến cán thương Nguyễn Chế Nghĩa vung mạnh, trường thương xoay tròn đập thẳng vào người của Tôn Sĩ Nghị.

Rầm.

May mắn chính là Tôn Sĩ Nghị đã kịp thu tay về dùng song chùy đón đỡ. Hai chiến mã vọt qua nhau không quá một giây thế nhưng hai người lại đã đáp trả nhau đến hai chiêu thức. Nhận thấy trường thương va chạm Tôn Sĩ Nghị thân hình như lung lay sắp đổ. May mắn chính là chiến mã vọt qua Nguyễn Chế Nghĩa không không thể quay đầu trở lại.
Tôn Sĩ Nghị âm thầm thở phào may mắn, thế nhưng hắn không ngờ rằng lúc này phía sau Nguyễn Chế Nghĩa đã vòng trở lại, tay phải thò vào trong bao súng ở bên đùi. Sĩ quan lực lượng Vũ Cảnh vẫn được trang bị những khẩu súng P05A bảy viên đạn từ đầu chiến trận đến giờ hắn vẫn chưa sử dụng lần nào.

Ầm.

Tiếng súng khô khốc vang lên, Tôn Sĩ Nghị cảm thấy bả vai mình đau nhói, theo lực quán tính của viên đạn làm hắn rơi thẳng xuống đất. Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy không hài lòng, vừa giao chiến với Tôn Sĩ Nghị canh tay của hắn cũng chịu tải rất lớn, vừa rồi bắn lại không thể cưỡng lại sức giật của súng làm viên đạn lệch đi. Lần nữa lên búa còn Nguyễn Chê Nghĩa nã thêm một phát súng nữa.

Ầm.

- Bảo hộ tướng quân!

Thế nhưng lần này một binh sĩ hộ vệ của Tôn Sĩ Nghị đã dùng chính thân thể của mình để đỡ lấy viên đạn, mấy kỵ binh Tây Gốt đem Tôn Sĩ Nghị chắn lại cực kỳ chặt chẽ làm cho Nguyễn Chế Nghĩa mất đi cơ hội nổ súng.

- Không cần quản ta, giết hắn.

Lúc này Tôn Sĩ Nghị cũng tỉnh hồn trở lại, vừa thẹn vừa tức giận, không ngờ hắn lại ăn phải ám toán. Bả vai đau đớn như một mũi kim chọc vào lòng tự ái của hắn, hắn cũng không muốn để Nguyễn Chế Nghĩa còn sống.

- Giết!

Lần này hàng chục kỵ binh Tây Gốt đồng loạt xông đến, nhận được mệnh lệnh của chủ tướng, bọn hắn quyết không thể để Nguyễn Chế Nghĩa sống sót rời khỏi cái đồn chết tiệt này.

Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm.

Liên tiếp năm phát súng vang lên, năm kỵ binh Tây Gốt rơi xuống ngựa, thế nhưng hàng chục tên khác không hề e ngại xông lên vây chặt. Nguyễn Chế Nghĩa cũng không hề sợ hãi thúc ngựa chém giết. Trường thương loạn hoa, liên tục là những thi thể rơi xuống, thế nhưng kỵ binh Tây Gốt đông như kiến, Nguyễn Chế Nghĩa như một cục nam châm hút người, càng đánh thì xung quanh hắn kẻ địch càng đông. Nguyễn Chế Nghĩa dù có dũng mãnh đến đâu thì hắn cũng là một con người, trên người hắn vết thương ngày càng nhiều, thậm chí giáp trụ đã bị chém tơi tả, chỉ còn mắc trên người nhờ một chiếc quai chưa bị chém đứt, nhìn hắn bây giờ chẳng khác nào một huyết nhân.

- Xung phong!

Bỗng nhiên một tiếng hô lớn vang lên, một tiểu đội hậu cần quân xông thẳng vào bên trong vòng vây của Tây Gốt đục phá ra một lỗ. Bọn hắn xuyên thủng được một lỗ trong vòng vây của quân Tây Gốt tiếp cận được Nguyễn Chế Nghĩa.

- Cục trưởng, ngài đi thôi. Đồn này đã không còn thủ được nữa.

Tiểu đội trưởng thảm thiết nói. Nguyễn Chế Nghĩa lúc này nhìn xung quanh chiến trường. Hầu như toàn bộ binh sĩ trong số năm trăm binh lính hậu cần trong đồn đều đã nằm xuống, chỉ còn khoảng ba mươi người vẫn còn tử chiến đến cùng, không hề có dấu hiệu nào của sự đầu hàng. Bọn hắn dùng chính máu tươi của mình để bảo vệ đồn, bảo vệ tôn nghiêm của một người quân nhân, bảo vệ lý tưởng của quân đội Đại Việt. Nguyễn Chế Nghĩa lắc đầu nói.

- Không thể, ta làm sao có thể rời bỏ được các anh em. Chúng ta cùng tử chiến.

Kể từ đêm hôm trước sau khi uống chén rượu cuối cùng đã không còn là thượng cấp, hạ cấp, chỉ còn là những người anh em cùng chí hướng quyết tử để bảo vệ tiền đồn, không để quân địch có thể nhanh chóng tiếp cận được thành Địch Lực, đó là lời thề RuRU2 của bọn hắn. Tiểu đội trưởng cúi đầu nói.

- Xin lỗi cục trưởng.

Nói rồi hắn quát lớn.

- Mở đường cho cục trưởng.

- Tuân lệnh.

Ba binh sĩ ném phăng đi khẩu súng của mình xông thẳng vào đội hình Tây Gốt phía trước, dù bị loan đao chém muốn rách nát cả thân thể nhưng bọn hắn vẫn chui lọt vào đội hình của Tây Gốt. Nguyễn Chế Nghĩa lúc này mới thấy được trên ngực bọn hắn đeo chính là từng bọc thuốc nổ. Ba binh sĩ bị đã bị chém hạ nằm giữa đội hình Tây Gốt, thế nhưng tay bọn hắn cầm lấy một que đốt nhỏ, khẽ đặt lên ngực, máu trào ra miệng, thế nhưng bọn hắn vẫn hô lớn.

- Đại Việt vạn tuế!

- Không được!

Ầm, ầm, ầm.

Nguyễn Chế Nghĩa quát lớn, thế nhưng que đốt chạm vào thuốc nổ dễ bén lửa vô cùng, ba tiếng nổ lớn, hỏa diễm bùng lên nuốt lấy thân thể của ba người tử sĩ cùng với một nhóm binh sĩ Tây Gốt xung quanh đó, vòng vây lập tức bị mở ra một lỗ hổng lớn.

Cùng lúc đó ba binh sĩ khác cũng lao ra phía ngoài quân Tây Gốt bên ngoài cổng đồn châm kíp nổ, nhưng tiếng nổ lớn lại vang lên lần nữa. Kỵ binh Tây Gốt thực sự sợ hãi. Đám này thực sự là những kẻ cuồng tín, bọn hắn dường như đã không còn để ý mạng sống của chính mình, chỉ muốn dùng một mạng đổi lấy số mạng kẻ thù nhiều nhất có thể.

- Cục trưởng, chúc ngài bình an.

Tiểu đội trưởng khẽ cúi đầu, sau đó lưỡi lê đâm thẳng vào mông ngựa dưới háng của Nguyễn Chế Nghĩa. Chiến mã đau đớn lồng lên dữ dội phóng thẳng ra cổng đồn đã bị mở ra một con đường. Nguyễn Chế Nghĩa quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên môi của viên tiểu đội trưởng. Khóe mắt một giọt lệ khẽ trào ra.

- Huynh đệ, vĩnh biệt!

Dường như nghe được lời của Nguyễn Chế Nghĩa viên tiểu đội trưởng cũng cười nói.

- Cục trưởng, xin vĩnh biệt!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.