Đế Chế Đại Việt

Chương 485: Ngày thứ tư (2)



Tôn Sĩ Nghị sở dĩ phát lệnh rút lui không phải vì quân Tây Gốt thiệt hại quá nặng, mà là để cứu các sĩ quan cơ sở của chính mình. Rất dễ dàng để hắn có thể nhận ra được nguyên nhân vì sao các sĩ quan của mình liên tiếp bị bắn hạ. Lý do nằm ở quân phục của quân Tây Gốt các cấp bậc với nhau rất khác biệt. Quân Đại Việt dù không rõ ràng quân phục bố trí của quân Tây Gốt thì bọn hắn cứ chọn những người mặc quân phục khác với loại đại trà của những người khác mà bắn liền có thể.

Ngày trận đầu tiên giao chiến hai tiếng đồng hồ quân Tây Gốt bỏ lại hai trăm xác chết rút lui trở về. Trên thành quân Đại Việt cũng gấp rút cứu chữa cho các thương binh. Những binh sĩ nào bị thương nặng liền được chuyển vào bệnh viện, người bị thương nhẹ thì tình nguyện ở lại chiến đấu. Nên hai tiếng đồng hồ quân Đại Việt chỉ bị loại khỏi vòng chiến chừng ba mươi người mà thôi.

Ngay sau khi quân tiền tuyến rút trở về Tôn Sĩ Nghị lập tức hạ lệnh cho các sĩ quan đổi quân phục cho giống với các binh sĩ bình thường. Ngay lập tức cũng không thể tấn công, dù sao cũng là giữa trưa, Hắn quyết định để binh sĩ tạm thời nghĩ ngơi.

Buổi chiều, khói lửa vẫn ngậm tràn bên trong thành Địch Lực, đặc biệt là vùng khu trung tâm pháo đài với quân số đưa vào ngày càng nhiều của quân Tây Gốt. Thế nhưng tòa pháo đài trì vẫn sừng sững đứng đó, không hề gục ngã. Quân Tây Gốt hết lớp này đến lớp khác tràn lên nhưng liền bị súng đạn và lựu đạn của Đại Việt đánh bật xuống. Thậm chí cổng thành xDjJe cũng đã bị nổ mất một nửa phía trên, chỉ còn một đoạn phía dưới cao không quá ba mét, thế nhưng quân Tây Gốt cũng không thể thừa thế mà tiến lên.

Một ngày chiến đấu con số thương vong của quân Tây Gốt vậy mà đã tăng lên đến gần một ngàn người. Bên phía Đại Việt số này là một trăm năm mươi người. Đặc biệt là vị trí của các thương binh rất được quân Tây Gốt chiếu cố đến. Bởi vì kém khả năng cơ động nên trong số gần hai trăm thương binh lúc này đã hi sinh ba mươi người, hai mươi người khác đã đánh mất khả năng chiến đấu.

Đánh hoài không hạ được pháo đài Tôn Sĩ Nghị chán nản lần nữa cho thu binh trở về. Bốn ngày thiệt hại bảy ngàn binh sĩ, đây là một con số quá lớn mà đến hắn cũng không thể chấp nhận được. Không phải là quân Tây Gốt kém mà quả thực quân Đại Việt đã chiến đấu quá ngoan cường. Bình thường quân thủ thành tổn thất đến một phần ba thì đã bắt đầu nao núng. Nhưng không, quân Đại Việt vẫn ngoan cường như vậy, thậm chí quân Tây Gốt càng tiến vào sâu càng chịu phải sự kháng cự mãnh liệt hơn.

- Thành chủ, ngài xem ai tìm ngài đây.

Nguyễn Phúc Lan đang ngồi nghỉ ngơi trên tường thành thì bỗng nhiên nghe tiếng người gọi. Quay lại liền thấy Hoa Mai đang đứng sau lưng hắn, mà đằng sau nàng lại là một thân hình cao lớn. Nguyễn Phúc Lan vui mừng nói.

- Nguyễn Cục trưởng, cuối cùng ngài cũng an toàn trở về.

Đúng vậy, người đến chính là Nguyễn Hữu Nghĩa. Hắn cùng một trăm năm mươi vũ cảnh chạy suốt cả một ngày, sau đó cố gắn từ mặt phía Đông, là mặt quân Tây Gốt không bao vây để lén chạy vào bên trong, sau đó lại vòng thêm một vòng nữa chạy lên hướng Bắc, thông qua cây cầu nhỏ để vào bên trong pháo đài. Nguyễn Chế Nghĩa đắng chát nói.

- Đúng vậy, ta trở về, chỉ tiếc là năm trăm huynh đệ đã mãi nằm lại ở ngoài kia.

Năm trăm binh sĩ tử chiến tại tiền đồn mãi là gút mắc trong lòng của Nguyễn Chế Nghĩa. Nguyễn Phúc Lan cũng rõ ràng cũng thở dài khẽ vỗ lên vai của hắn nói.

- Nguyễn Cục trưởng đứng quá tự trách mình. Bọn hắn đã hi sinh vì nước, trở về lại tiếp tục hầu cạnh Lạc Long Quân.

Nguyễn Chế Nghĩa thu lại tâm tình nói.

- Được rồi. Giới thiệu với ngài, đây là Nguyễn Đức Trung. Đại đội trưởng Đại đội ba hiến binh thành Cát Cơ. Hắn dẫn thêm một trăm năm mươi Vũ cảnh đến cứu viện. Hơn nửa bộ đội cứu viện đã được liên hệ, rất nhanh sẽ đến được thành Địch Lực. Do đó chúng ta phải sống sót. Chỉ có giữ được thành Địch Lực mới không để sự hi sinh của các huynh đệ bị uổng phí.

Tin tức có quân cứu viện làm cho cả đại bộ đội bên trong thành phấn khởi. Còn gì đáng sợ hơn khi mình đã bị vây trong thành đến mức tuyệt vọng mà còn bị cách li với ngoại giới, không có nguồn viện trợ. Do đó quân cứu viện tuy ít nhưng lại như một ngọn lửa nhen nhóm sưởi ấm cho các binh sĩ vào ngày tuyết rơi. Bọn hắn càng tin tưởng về chiến thắng, tin chắc rằng thành Địch Lực sẽ giữ được.

- Mai trung úy. Hiện tại tình hình nhân sự đang vô cùng căng thẳng. Hi vọng Trung úy có thể giúp bọn ta chăm sóc dân chúng phía dưới hầm.

Nguyễn Phúc Lan đối với Hoa Mai nói. Bên dưới hầm ngầm của pháo đài là gần bảy ngàn dân chúng của thành Địch Lực, được chăm sóc cùng với thương binh. May mắn kho hậu cần đầy đủ lương thực và thuốc men cho hàng vạn người, nên dù điều kiện có kham khổ nhưng no ấm lại không cần phải lo. Hoa Mai gật đầu nói.

- Thành chủ yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.

==================Ta là đường phân cách=============

“Đinh, chúc mừng danh tướng Trần Bình Trọng của ký chủ đã thu phục một tòa thành. Ban thưởng hai ngàn điểm chiến công,... mở khóa kiến trúc, xưởng đúc súng.”

Thăng Long, đã tối Lý Anh Tú đột nhiên nhận được tin báo của hệ thống. Mấy ngày nay liên tiếp là các tin bại trận làm Lý Anh Tú không khỏi phải lo lắng. Bởi vì khoảng cách xa, chiến trường như thế nào hắn cũng không rõ ràng. Hắn không biết rằng chỉ riêng thành Địch Lực đã làm hắn bị trừ gần hai ngàn điểm chiến công. Hệ thống ban thưởng chiến công rất ít, thế nhưng trừng phạt khi bại trận lại rất nhiều.

Lần này cuối cùng Trần Bình Trọng cũng đánh hạ được thành Bato, không những được ban thưởng hai ngàn điểm chiến công để bù lại, lại nổ ra thêm một loại công trình mới.

Xưởng đúc súng: Xưởng được hỗ trợ và xây dựng bởi kỹ thuật nước ngoài. Chức năng: Đúc súng đạn, đại pháo năng suất tăng thêm 50%, sức sáng tạo của công nhân tăng 30%.

Lý Anh Tú vui mừng quá đổi. Theo hắn nhớ xưởng đúc súng này xuất hiện từ lúc người Bồ Đào Nha xuất hiện hỗ trợ Chúa Nguyễn xây dựng và chế tạo vũ khí. Kể từ đó về sau quân Đại Việt thường được đại trà trang bị súng tuy không đến mức mỗi người một khẩu nhưng mười người cũng phải có tám khẩu súng, không phải như thời Nguyễn mạt kỳ năm mươi người mới có một khẩu súng. Tuy nói lò rèn hiện tại thuộc công bộ là nơi sản xuất vũ khí chính của Đại Việt, là một công trình được buff thêm năng suất khá lớn. Thế nhưng lò rèn không phải chỉ sản xuất vũ khí mà còn có máy móc các loại, là trung tâm sản xuất động cơ của Đại Việt. Phải gánh cả chức năng dân sự và quân sự làm khu này quá tải trầm trọng, hiệu quả đạt được cũng không được cao. Đặc biệt hơn chính là xưởng đúc súng có buff thêm sức sáng tạo, điều này sẽ giúp cho vũ khí của Đại Việt khi chế tạo cũng sẽ dễ dàng đạt được sự cải tiến, do đó cũng sẽ tiến xa hơn bình thường.

Giờ thì tốt, có thêm xưởng đúc súng Lý Anh Tú hoàn toàn có thể giải phóng một nửa nhiệm vụ cho lò rèn. Năng suất đạt được cũng sẽ cao hơn. Lý Anh Tú vui mừng nói.

- Người đâu, gọi Hồ Nguyên Trừng đến gặp Trẫm.

Rất nhanh ngay trong đêm Hồ Nguyên Trừng bị gọi vào lầu trăm nóc để diện kiến bệ hạ. Không đợi hắn hỏi Lý Anh Tú đã giao xuống một bản vẽ nói.

- Trẫm muốn xây dựng nên một xưởng đúc súng trực thuộc cục quân khí. Khanh nhìn xem bản vẻ này xem có thể xây dựng trong bao lâu?

Hồ Nguyễn Trừng cầm lấy bản vẽ chính là bản kế hoạch Lý Anh Tú vạch ra cho xưởng đúc súng. Hắn không có ý định tiếp tục sử dụng động cơ chạy bằng sức nước cho xưởng đúc súng, mà thay vào đó là đại trà động cơ hơi nước. Mặc dù năng xuất còn thấp nhưng Lý Anh Tú vẫn lựa chọn. Một là để công tượng làm quen, hai là dòng sông xung quanh kinh thành đã bị lò rèn chiếm lĩnh mất rồi. Hồ Nguyên Trừng nhìn một lúc sau liền nói.

- Bẩm bệ hạ, các công trình cơ sở thì không có vấn đề, trong vòng một tháng có thể xây dựng nên, thế nhưng máy móc thì cần phải phối hợp với công bộ bên kia. Ước chừng muốn có đủ máy móc để hoạt động thì cần phải ít nhất là sáu tháng. Nếu tháo rời linh kiện từ bên lò rèn bổ sung thì có thể rút ngắn xuống còn ba tháng. Tuy nhiên hiện tại đang trong thời kỳ chiến tranh việc tháo rời linh kiện sẽ ảnh hưởng đến sức sản xuất vũ khí cung ứng cho chiến trường. Do đó thần đề nghị sử dụng phương án thứ nhất.

Do sự khác biệt ở động cơ, nên các máy móc cũng cần phải lần nữa chế tạo và cải tiến lại sao cho phù hợp, mất thời gian là dễ hiểu. Theo kế hoạch của Hồ Nguyên Trừng dự kiến đến mùa Xuân năm sau Đại Việt sẽ có một xưởng đúc súng mới, hiện đại. Lý Anh Tú suy nghĩ không khỏi gật đầu. Dù sao Đại Việt cũng không quá vội vã. Hắn nói.

- Được, vậy việc này giao cho khanh. Đến mùa xuân Trẫm muốn thấy được thành quả.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.