Bức tường chắn phía Tây Nam. Đó là tên gọi mà các binh sĩ ISQier Đại Việt trìu mến đặt cho phòng tuyến này. Nó như một bức tường vững chắc che chắn cho cả tổ quốc Đại Việt phía sau ở biên giới bên kia.
Hai ngày sau đó, sau khi tổ chức lại binh sĩ, hai mươi vạn quân Tây Gốt và Thần giáo đã kéo nhau đến bức tường phía Tây Nam này. Nhìn bức tường không quá cao màu xám trước mặt Kluck và Pio cũng không khỏi nhíu mày. Nếu so với những tường thành của các tòa thành thị lớn, bức tường chắn phía Tây Nam không quá cao, chiều cao trung bình cũng chỉ năm mét. Chỉ là bức tường này lại được dựng lên theo địa hình của sườn núi, chỉ có một đoạn thông đạo địa hình tương đối bằng phẳng có thể bố trí lượng lớn quân lực, thế nhưng cũng không quá hai vạn quân. Cả hai chợt có cảm giác hai mươi vạn quân mình thực quá ít đất dụng võ.
- Pio Thánh kỵ sĩ cũng không cần quá lo lắng. Dù sao lúc này thời đại đã đổi khác, hỏa khí phổ biến, rất ít tòa thành quan có thể chịu nổi sự công kích của đạn pháo. Chỉ cần chúng ta phá vỡ được tường thành, lúc đó kỵ sĩ đoàn chỉ cần xông vào giết chết bọn xâm lược là được.
Kluck tự động viên mình, cũng như động viên Pio. Viên Thánh kỵ sĩ cũng gật đầu. Thực ra dù Đại Việt tiêu diệt hoàn toàn mười vạn quân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích thì Tây Gốt cũng không quá rõ ràng được sức mạnh của Đại Việt, chỉ biết rằng hỏa khí của Đại Việt vô cùng lợi hại, bắn rất chính xác. Tuy nhiên Kluck đối với quân Tây Gốt được “hiện đại hóa” cũng vô cùng có lòng tin. Không những có được đại pháo, quân Tây Gốt còn được đại lượng trang bị súng Type 02 bản nhái. Tuy hạn chế về thuốc phóng làm tầm bắn hạn chế, thế nhưng nhờ cải tiến minie ball súng của bọn hắn cũng có thể bắn hiệu quả trong tầm ba trăm mét trở lại.
Kluck bắt đầu triển khai quân đội mình giàn trận trước bức tường chắn phía Tây Nam. Hai mươi ổ đại pháo, hai vạn binh sĩ bộ binh được bố trí thành các khối phương trận, hai hàng bắn để tận dụng tối đa hỏa lực, hai cánh do kỵ binh bảo bọc để đề phòng quân Đại Việt sắp đặt mai phục bất ngờ xông ra đánh. Xung quanh chiến trường Kluck cũng phái một vạn kỵ binh khác tỏa ra do thám, đảm bảo rằng trong thời gian chiến đấu sẽ không có bất kỳ một nhánh quân nào khác tấn công vào trung quân của hắn.
Trần Quốc Tuấn đích thân đi lên tường thành nhìn cách quân địch bố trí quân. Trận chiến đầu rất quan trọng, vì nó quyết định sĩ khí, vị thế của cả hai bên. Dù Trần Quốc Tuấn tin tưởng rằng bức tường sẽ không bị đánh bại, thế nhưng dù sao cũng phải để cho binh sĩ thấy được sự quan tâm của cấp trên đối với các binh sĩ.
Bởi vì vùng Đông thành quá loạn, Đại Việt dù chiếm được mười tám tòa thành, thế nhưng các vùng khác lại liên tục có sự nổi loạn của các thế lực đen bên trong chính Đông thành. Lúc này chính quyền Tây Gốt vừa sụp đổ lập tức ngóc đầu dậy. Trần Quốc Tuấn buộc lòng phải phân tán lực lượng, để Ngô Tuấn chỉ huy hiến binh và quân đội đi trấn áp ở các nơi, lại để Lê Lai xây dựng một hệ thống tiền đồn biên phòng ở các địa phương để phòng ngự. Thành thử tại bức tường phía Tây Nam này chỉ có năm ngàn binh sĩ đồn trú, đại bản doanh phía sau có năm ngàn binh sĩ nữa, nhưng trong đó có hai ngàn là các binh chủng phi chiến đấu.
- Tướng địch thực sự là một người cẩn thận. Nếu kẻ địch của hắn là người khác có thể nơi này sẽ không thủ được.
Đào Duy Từ là tổng phụ trách xây dựng nên bức tường đương nhiên cũng có mặt. Nhìn cách bố trí của Kluck hắn không khỏi cảm thán nói. Thực sự nếu đối đầu với một thế lực khác hắn có thể đánh bại quân địch hoặc ít ra là sẽ không thua. Rất tiếc, đối thủ của hắn là Đại Việt. Với Đại Việt chênh lệch quân số không phải là vấn đề quá lớn. Từ lúc lập quốc đến này có cuộc chiến tranh nào Đại Việt nhiều hơn quân thù đâu.
Trần Quốc Tuấn cũng gật đầu cười quay sang Trần Bình Trọng hỏi.
- Các trận địa pháo đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?
Lúc này phòng thủ tại nơi này là Sư đoàn Thánh Dực. Sư đoàn Thánh Dực quanh năm thủ vững vùng Hải Vân quan, đối với công việc thủ thành vô cùng có kinh nghiệm, lúc này lại được tăng cường thêm một tiểu đoàn pháo binh để tăng cường phòng ngự. Trần Quốc Tuấn dự định, đến khi Ngô Tuấn bình định được vùng bên trong Đông thành thì cũng là lúc chiến tranh nơi này cũng phải kết thúc. Trần Bình Trọng gật đầu nói.
- Tư lệnh yên tâm, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ quân địch tiến vào thôi.
Trần Quốc Tuấn lại dặn dò.
- Lần này ngay loạt đạn đầu phải đánh thật mạnh, thật rát, thật chính xác. Phải đảm bảo rằng quân địch bị thương thật nặng. Chỉ có đánh cho bọn chúng sợ thì chúng mới không tiếp tục xâm phạm bờ cõi của chúng ta.
Bộ chỉ huy tiền phương đã nhận định muốn kết thúc chiến tranh thì phải bằng một chiến thắng quân sự, đánh để cho Tây Gốt cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng. Chỉ khi đó chúng mới có thể chịu đàm phán với Đại Việt. Đồng thời đây cũng là một lần tập dượt binh chủng phối hợp chiến đấu của Đại Việt.
Lúc này từ bên phía Tây Gốt nổi lên tiếng trống trận, mà các khối phương trận cũng đã bắt đầu chuyển động. Trần Bình Trọng nói.
- Tư lệnh, quân địch đã sắp tấn công, mời Tư lệnh và cố vấn lùi về phía sau.
Phía đằng sau có một tháp quan sát rất cao nằm phía sau tường thành là nơi cho Bộ tư lệnh quan sát, kịp thời phát đi mệnh lệnh cho chiến trường. Nơi đó cực kỳ an toàn, lại có tầm nhìn vô cùng tốt. Trần Quốc Tuấn cũng không cãi mà dẫn theo Đào Duy Từ lùi về phía sau, nhường vị trí chỉ huy tiền tuyến lại cho Trần Bình Trọng.
Về phía quân Tây Gốt, lúc này cũng đã phân bố đội hình. Hai mươi ổ pháo được đẩy lên phía hàng đầu tiên cách tường thành chừng chín trăm mét. Kluck cũng đã nhận được thông tin rằng pháo của Đại Việt bắn rất xa, nhưng không rõ ràng là bắn xa tới đâu, mặc dù qua ống nhòm quan sát không thấy trên tường thành Đại Việt có pháo, thế nhưng hắn vẫn cẩn thận đặt tầm chín trăm mét. Tại nơi này vẫn đảm bảo đạn pháo có thể bắn được đến thành trì, chỉ là không lớn mà thôi, hắn muốn thăm dò Đại Việt một chút.
- Khai pháo!
Ầm, ầm, ầm.
Lệnh vừa hạ xuống, các pháo thủ của Tây Gốt đồng loạt châm lửa. Khác ổ pháo cổ điển nổ vang phun ra khói thuốc súng mù mịt, viên đạn pháo bằng gan hướng về phía tường thành va chạm phát ra những tiếng rầm rầm vô cùng vang dội. Pio Thánh kỵ sĩ khẽ dùng ngón út day day lỗ tai của mình nói.
- Đại pháo quả nhiên uy lực mạnh, làm ta như muốn điếc cả tai.
Kluck không để ý đến hắn, chỉ một mực chăm chăm nhìn vào trong ống nhòm quan sát phản ứng của Đại Việt. Thế nhưng làm hắn thất vọng chính là trên tường thành một chút phản ứng cũng không có, thậm chí hắn không hề nhìn thấy binh sĩ Đại Việt nào trên thành. Kluck không biết rằng trên thành và sau lưng thành có một hệ thống hầm hào, lô cốt làm nơi trú ẩn cho binh sĩ Đại Việt, vừa nhìn thấy động thái của quân Tây Gốt Trần Bình Trọng lập tức để các binh sĩ lui vào bên trong hầm trú ẩn, chỉ để lại các binh sĩ trốn trong lô cốt trên thành để cảnh giới. Bên trong những lô cốt này là những khẩu sơn pháo 37 ly, chính vì vậy mà Kluck không hề phát hiện được trên thành có một khẩu pháo hay một binh sĩ nào của Đại Việt.
- Tiến về phía trước thêm hai trăm mét.
Mệnh lệnh hạ xuống, pháo binh và quân Tây Gốt tiến gần cách tường thành chỉ có bảy trăm mét. Đại pháo Tây Gốt lần nữa khai hỏa, thế nhưng quân Đại Việt vẫn tiếp tục không phản ứng. Ở khoảng cách này đối với một tường thành được xây dựng từ bê tông của Đại Việt mà nói không hề tạo ra một chút uy hiếp nào. Thậm chí nếu không phải đang chiến đấu mà nói quân Đại Việt trên lô cốt có thể ăn no ngủ kỹ.
Nhìn thấy Đại Việt vẫn không phản ứng Kluck khẽ nhíu mày. Theo lý mà nói quân Đại Việt chắc chắn phải có đạn pháo, thế nhưng đến giờ bọn hắn vẫn không hề đánh trả, chẳng lẽ bọn hắn không sợ tường thành đổ sụp? Hay là bọn hắn thực sự không có pháo? Hắn hỏi Konrad.
- Lần trước bọn hắn xây dựng tường thành các ngươi có nhìn thấy pháo của địch không?
Konrad lắc đầu nói.
- Bẩm Công tước, ta cũng không quá rõ ràng bọn hắn có pháo hay không, nhưng theo thám báo báo lại bọn hắn không hề thấy sự xuất hiện của pháo binh Đại Việt, ta mấy lần phái người lẫn vào theo dõi thế nhưng đều bị giết chết.
Nói đến chuyện này Konrad cũng có cảm giác bất lực. So với những quân đội khác công tác canh giữ, bảo vệ của Đại Việt quá tốt. Quân phục Đại Việt không những thống nhất, khác biệt với quân đội nước khác, bên trong doanh trại còn thực hiện chế độ mật khẩu, quân khuyển đi tuần hằn đêm, không một tên do thám nào có thể sống sót rời khỏi được doanh trại Đại Việt.
- Kluck công tước, chúng ta càng kéo dài chỉ sợ càng có lợi cho địch. Theo ta biết Đông thành cũng không phải xứ yên bình gì. Chúng nhất định đang phải phân tán lực lượng để bình định. Nếu chờ chúng ổn định được, lại tăng cường phòng ngự chỉ sợ chúng ta sẽ đánh mất cơ hội.
Nghe Pio nói Kluck cũng rõ ràng. Cuối cùng hắn quyết tâm nói.
- Để pháo vào trong năm trăm mét.
============++ Lịch thi 2 ngày 1 môn muốn toang quá các bác ạ
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm