“Đại tướng quân, thanh thương xà mâu sắt này có thể cho ta xem được chăng?” Sa Anh tỏ ra vô cùng hứng thú với binh khí của Lý Cùng Kỳ.
Khi trước, hắn từng giao chiến với đối phương, chỉ vừa đối mặt vài hiệp, đao trong tay đã vỡ nát. Khi ấy hắn không ngờ lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, nhất thời sơ ý, bị đối phương đ.â.m ngã ngựa.
Sau đó Hùng Mậu lên trận, cũng gặp phải tình cảnh quái dị tương tự.
Binh khí của Lý Cùng Kỳ tuyệt đối không phải vật phàm!
“Đại tướng quân, ta cũng muốn xem qua.” Hùng Mậu nhìn đầy khao khát.
Hoắc Đình Sơn thấy sắc mặt cả hai kẻ này trắng bệch, khẽ chậc một tiếng: “Với bộ dạng này của các ngươi, cầm nổi không?”
Thanh thương xà mâu sắt dài tám thước, đối với người thường mà nói phải dốc hết sức lực mới có thể nhấc lên nổi.
Sa Anh tự có cách, “Để vệ binh nâng giúp là được.”
Hoắc Đình Sơn nhìn vẻ mặt tha thiết của hai người, không nói gì thêm, ra hiệu cho hai vệ binh mỗi người đứng một đầu thương, cùng nhau nâng lên.
Sa Anh và Hùng Mậu đứng hai bên lưỡi mâu, vừa nhìn vừa thì thầm to nhỏ.
“Có phải ta hoa mắt hay không, thanh thương xà mâu sắt này dường như sáng hơn binh khí bình thường.” Sa Anh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bề mặt lưỡi mâu.
Lưỡi mâu không chút lay động.
Hùng Mậu bảo vệ binh lấy đao tới, vốn định tự mình cầm thử, nhưng khi giơ tay lại vô ý kéo động vết thương, đau đến nhăn nhó, đành từ bỏ, chuyển sang nhờ vệ binh thay mình.
Một binh sĩ cầm đao, dùng sức bổ mạnh vào thương xà mâu sắt mấy lần.
Sau vài lượt, lưỡi đao trong tay binh sĩ đã xuất hiện vết nứt.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi, Hùng Mậu thốt lên: “Thanh thương xà mâu sắt này chẳng lẽ là thần binh trên trời?”
Vừa nói xong liền bị cấp trên của mình không chút nể nang mà chế giễu: “Làm gì có nhiều thần binh quỷ khí như vậy, nếu Lý Cùng Kỳ thực sự có tiên binh thần tướng trợ giúp, thì cần gì phải tự mình dẫn binh? Hắn chỉ cần thi triển tiên pháp, khiến các ngươi tự tìm dây thắt cổ, hoặc trực tiếp hô phong hoán vũ, dâng đại hồng thủy nhấn chìm toàn bộ quân U Châu trong Trầm Viên Đạo, chẳng phải nhanh hơn sao?”
Hùng Mậu: “…”
Sa Anh: “…”
Đúng là có lý, nhưng vậy thì phải giải thích thế nào về sự khác thường của thanh thương xà mâu sắt này?
Đột nhiên, hai vệ binh đang nâng thương xà mâu sắt đồng thời cảm thấy tay nhẹ bẫng, hóa ra cây mâu đã bị người nam nhân cưỡi trên lưng Ô Dạ lấy đi.
Hoắc Đình Sơn tay phải cầm thương xà mâu sắt, tay trái giữ dây cương, xoay đầu ngựa dưới chân thành: “Các ngươi có nhìn thêm mười năm tám năm cũng không nghiên cứu ra được gì, ta mang về cho phu nhân xem thử.”
Một người một ngựa lao vút đi, bóng dáng thiết kỵ nhanh chóng khuất dạng.
---
Bùi Oanh chẳng bao lâu trước đã hay tin huyện Linh Ôn bị tập kích, đồng thời vệ binh còn truyền lời rằng Hoắc Đình Sơn đã đi đến lân cận huyện Linh Ôn, bữa trưa sẽ không cùng nàng dùng.
Quân tình cấp bách, tất nhiên phải lo việc nơi ấy trước.
Bùi Oanh ngỡ rằng hắn sẽ về muộn, nào ngờ khi nàng dùng xong bữa trưa, đang định nghỉ trưa thì hắn trở lại.
Người đàn ông vừa bước vào sân chính đã gọi:
“Phu nhân.”
Bùi Oanh khi ấy đang nằm trên giường, mắt đã nhắm mơ màng, nghe tiếng Hoắc Đình Sơn bên ngoài gọi liền ngồi dậy, vừa khoác thêm áo ngoài thì hắn đã vào đến phòng.
Hắn chưa cởi khôi giáp, áo choàng phía sau cũng chưa tháo, một tay cầm một cây thương lớn mà bước vào.
Thương xà mâu sắt với lưỡi mâu sắc bén bên dưới còn gắn tua đỏ, trải qua mấy trận chiến kịch liệt, lưỡi mâu nhuốm máu, tua đỏ cũng thấm đẫm vài phần. Lại thêm đoạn đường phi ngựa về thành, bụi đất vương vào khiến tua đỏ lấm lem bùn đất, kết dính lại.
Trong mắt Bùi Oanh, cây thương này chẳng khác nào cái chổi lau nhà chưa vắt sạch nước mà mang vào.
“Hoắc Đình Sơn, ngài cầm cái gì bẩn thỉu vào đây vậy, mau đem ra ngoài!”
“Phu nhân, giúp ta xem qua cây thương xà mâu sắt này.”
Hai tiếng đồng thời vang lên.
Người đàn ông dừng chân, cúi đầu nhìn cây thương trong tay, khóe miệng giật giật.
Bẩn thỉu? Đám Hùng Mậu nhìn mà thèm nhỏ dãi, đến nàng lại bảo là đồ bẩn thỉu.
Thôi được, đúng là có hơi bẩn thật.
Hắn không bước tiếp, nhưng cũng chẳng vội ra ngoài, chỉ đứng trong phòng mà nói chuyện với Bùi Oanh.
“Phu nhân, trận chiến ở huyện Linh Ôn vừa rồi ta thu được cây thương xà mâu sắt này. Thứ này thật kỳ lạ, có thể liên tục đánh vỡ binh khí của đối phương. Sau trận, ta hỏi Lý Cùng Kỳ – chủ nhân cũ của cây thương – rằng tại sao nó lại khác thường như thế. Hắn nói thứ này được rèn bằng cách tế lễ mười đôi đồng nam đồng nữ, khiến thần linh cảm động mà ban cho thần binh.” Nói đến đây, Hoắc Đình Sơn lạnh lùng cười khẩy, “Thần binh gì chứ, theo ta chỉ là trò bịp bợm mê hoặc người khác mà thôi.”
Chút buồn ngủ cuối cùng của Bùi Oanh tan biến khi nghe đến “tế mười đôi đồng nam đồng nữ”.
Nàng giật mình, hóa ra thứ hắn mang không phải cái chổi lau nhà mà là chiến lợi phẩm:
“Ngài đem cây thương này ra sân, bên ngoài sáng sủa, ta sẽ xem.”
Hoắc Đình Sơn biết nàng vẫn chê bẩn, không muốn làm dơ phòng, thói quen sạch sẽ này của nàng đúng là không thay đổi chút nào.
Hắn vác thương bước ra ngoài.
Một lát sau, Bùi Oanh chỉnh trang xong xuôi, bước ra từ trong phòng. Nàng thấy cây thương xà mâu sắt được đặt trên bàn đá giữa sân, ánh nắng chiếu xuống phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Thấy nàng ra, Hoắc Đình Sơn rút d.a.o ngắn, đặt song song với cây thương xà mâu sắt.
Để riêng không thấy gì, nhưng khi đặt cùng nhau thì tương phản rõ ràng, cây thương xà mâu sắt sáng hơn hẳn, như thể đã được cao tăng khai quang.
Hoắc Đình Sơn nói:
“Hùng Mậu bọn họ cũng bảo thứ này là thần binh lợi khí hiếm có trên đời, nhưng ta lại nghĩ chưa chắc, phu nhân có lẽ đã từng thấy chất liệu tương tự như cây thương này.”
Bùi Oanh chăm chú quan sát, còn co ngón tay khẽ chạm vào lưỡi thương xà mâu sắt.
Hoắc Đình Sơn hỏi:
“Phu nhân thấy thế nào?”
Bùi Oanh không vội đáp hắn, mà cầm lấy d.a.o ngắn, dùng d.a.o gõ nhẹ vào cây mâu, lắng nghe âm thanh phát ra.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu:
“Thứ này dĩ nhiên không phải thần binh từ trên trời rơi xuống, nhưng đối với các ngài mà nói, quả thật là bảo vật hiếm có.”
Người đàn ông bật cười, sự chú ý đặt ở chỗ khác:
“Phu nhân quả nhiên biết thứ này.”
Hắn đã nói rồi, thần thánh quỷ quái đều là trò hư huyễn. Thần binh từ trời giáng ư? Nếu có thần tiên, ngôi vị hoàng đế liệu có đến lượt nhà Triệu chiếm giữ hay không?