Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 211



Còn nữa...

Một bóng dáng cao gầy lướt qua trong tâm trí, suy nghĩ của Mạnh Linh Nhi lại không ngừng trôi xa.

Chẳng phải đã nói vài ngày nữa sẽ trở về sao, cớ gì đến giờ vẫn chưa quay lại? Lẽ nào trên đường gặp phải chuyện khó xử?

“Tiểu thư, nàng xem cái này.”

Ánh sáng trước mắt bỗng bị che khuất một phần, Mạnh Linh Nhi giật mình tỉnh lại, liền thấy kẻ vừa bị nàng đánh nửa canh giờ trước lại xuất hiện trước mặt.

Hằng ngày lăn lộn ở trường huấn luyện, bộ bạch y của Thạch Thành Lỗi giờ đã xám xịt. Y trời sinh da trắng, lại thừa hưởng đôi mắt tròn ngắn của phu nhân Thái thú, nhìn qua cứ như có cặp mắt cún con, cười lên lại mang vẻ vô tội.

Tiểu cô nương liếc nhìn con ve bằng cỏ mới đan trong tay y. Con ve này được đan to tròn, cục mịch, có chút đáng yêu, nhưng vì nó là do Thạch Thành Lỗi làm ra, Mạnh Linh Nhi tỏ vẻ rất chán ghét:

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Thạch Thành Lỗi không chút tự giác bị ghét bỏ, cười nói:

“Tiểu thư, nàng xem con ve này có giống ta không?”

Mạnh Linh Nhi: “… Rất giống, giống như ngươi vậy, phiền toái.”

Trường huấn luyện vừa được khai phá, góc sân vẫn còn sót lại vài bông hoa dại chưa kịp nhổ. Thạch Thành Lỗi cười hí hửng, chỉ nghe thấy nửa câu đầu, liền đặt con ve cạnh một bông hoa, nói:

“Giờ đây chính là ta bên cạnh nàng, tiểu thư giống như hoa vậy, xinh đẹp tuyệt trần.”

Đang lúc thu, vạn vật khô héo, bông hoa bên cạnh con ve trông cũng ủ rũ.

Mạnh Linh Nhi: “…”

Tiểu cô nương im lặng nhặt con ve lên, trong ánh mắt sáng rỡ của Thạch Thành Lỗi, bất ngờ ném mạnh con ve vào mặt y, nói:

“Nếu ngươi nhàn rỗi như vậy, thì chạy thêm năm vòng nữa đi.”

Ở đằng xa.



Một nhóm tiểu công tử tranh thủ thời gian nghỉ ngơi quý báu tụ tập lại, từng người vươn đầu nhìn về phía Thạch Thành Lỗi, thấy hắn bị ném con ve, vừa bất ngờ lại vừa không, liền bật cười.

“Gần đây là lần thứ mấy rồi, hai mươi chín hay ba mươi nhỉ?”

“Hình như là ba mươi, dù sao cũng chỉ có hơn chứ không kém. Chậc chậc, Thành Lỗi vẫn chưa c.h.ế.t tâm đâu.”

“Đúng hơn là càng đánh càng hăng. Nói mới nhớ, chúng ta quen hắn đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy hắn kiên trì với một chuyện như vậy.”

“Làm sao mà giống được? Thành Lỗi tự mình nói rồi, lần đầu gặp đã như thấy thần nữ hạ phàm, kinh diễm đến động lòng, cả ngày lẫn đêm đều nhớ mãi. Ta ngủ cùng phòng với hắn, tối qua còn nghe hắn nói mớ.”

“Hắn nói mớ cái gì vậy?”

“Hình như mơ thấy thành thân với Mạnh tiểu thư, Thành Lỗi còn nói với Hoắc U Châu rằng sẽ chăm sóc tốt cho nữ nhi của hắn, xin hắn yên tâm, rồi còn nói gì mà trước đây không hiểu chuyện, đã cướp đi họa phường của hắn, xin hắn rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân.”

“Ha ha ha ha ha, đúng là hoang đường hết chỗ nói.”

“Thời thế xoay vần, ngày trước toàn là tiểu thư đuổi theo hắn, nay mới thấy cảnh tượng ngược đời thế này.”

“Có thể so được sao? Mấy vũ cơ kia thân thế chẳng rõ ràng, còn vị tiểu thư này, phụ thân của nàng dù là phụ thân ngươi gặp cũng phải cười chào, rồi buông cả một rổ lời hay ý đẹp.”

“Cười c.h.ế.t mất, nói cứ như phụ thân ngươi không giống vậy. Nhưng ngươi nói thế chớ để Thành Lỗi nghe thấy, hắn bây giờ mê mẩn như điên, không chịu nổi bất cứ lời đàm tiếu nào đâu.”

Sau một hồi cười giễu, cả nhóm bỗng chốc chìm vào im lặng.

Trong đám bọn họ, người có phụ thân giữ chức quan cao nhất là phụ thân của Thạch Thành Lỗi. Vì thế, thường ngày, bọn họ lấy hắn làm trung tâm, chuyện bị bắt vào phủ Châu mục lần này cũng không ngoại lệ.

Ban đầu, họ còn bàn bạc ngấm ngầm tính chuyện báo thù, nhưng về sau bị dạy dỗ đến mất hết nhuệ khí, không còn tâm trí mà nghĩ đến nữa. Dẫu vậy, mỗi khi tụ họp, họ vẫn thường buông vài lời đồng lòng trách oán.

Nhưng từ khi Thạch Thành Lỗi như bị trúng cổ độc, cả nhóm dường như mất đi người thủ lĩnh.

Muốn bắt giặc, trước tiên phải bắt vua. Nay “vua” đã bị hạ, biến thành con c.h.ó nhỏ theo đuôi đối phương. Điều này khiến họ vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ.

Ở đằng kia, Thạch Thành Lỗi bị ném ve sầu cỏ trúng mặt, nhưng đã quen, y cười cợt nói: “Nàng đừng giận, phạt ta chạy năm vòng, để ta nợ đó, lát nữa ta chạy bù. Tiểu thư, nàng thấy Lạc Dương thế nào?”

Căn bản không cần Mạnh Linh Nhi trả lời, Thạch Thành Lỗi ánh mắt đầy mong đợi: “Lạc Dương phồn hoa như gấm, là nơi phong thủy bảo địa trứ danh Trung Nguyên, rất thích hợp để cư trú. Sau này tiểu thư…”

Còn chưa nói xong, Mạnh Linh Nhi đã bị làm phiền đến mức thái dương giật giật, liền tháo dây roi dài bên hông, quất một cái vào người bên cạnh.



Thạch Thành Lỗi bị đánh đến kêu la oai oái, nhưng vẫn cứ xoay quanh Mạnh Linh Nhi không chịu đi xa: “Tiểu thư, ta nghe nói nàng vẫn chưa hứa hôn, nàng thấy ta thế nào?”

Mạnh Linh Nhi lạnh mặt đáp: “Không thế nào cả.”

Thạch Thành Lỗi dường như không nghe thấy, liến thoắng nói tiếp: “Nhà ta có bảy huynh đệ, ngoài ta, các huynh tỷ đều đã thành thân. Phụ thân ta là Thái thú Lạc Dương, tổ tiên nhà ta đều là người Lạc Dương. Nhà không thiếu bạc tiền, lại có chút điền sản. Nếu nàng gả cho ta, ta nhất định khiến phụ thân ta hết lòng làm việc cho Đại tướng quân. Đại tướng quân bảo đi hướng đông, quyết không dám đi hướng tây…”

Thạch Thành Lỗi không chút do dự bán đứng phụ thân mình, nói chẳng sót điều gì.

Thời nay chuyện hôn nhân đều do phụ mẫu quyết định, Mạnh Linh Nhi lần đầu gặp loại người tự tiếp thị bản thân như hắn.

Hết lòng làm việc cho Đại tướng quân?

Hừ, thử không nghe lệnh xem, phụ thân nàng có trăm cách xử lý họ.

“Cút sang một bên, đừng lượn lờ trước mặt ta.” Tiểu thư nổi giận, quất thêm một roi.

Trần Nguyên bước vào trường luyện tập, vừa lúc trông thấy có người nhảy nhót trước mặt một bóng dáng nhỏ nhắn.

Nhìn kỹ lại, hóa ra không phải nhảy múa, mà là bị roi quất đến chạy lung tung.

Thiếu niên kia chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc trường bào xám trắng, ống tay áo rộng được cột lại bằng hai dây nhỏ đan chéo, để lộ cánh tay trắng trẻo.

Đôi mắt thiếu niên sáng rực như sao trời, chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt tràn ngập yêu thích và nhiệt thành không chút che giấu. Dù bị roi quất, khóe miệng vẫn nhoẻn cười cao cao.

Ánh mắt Trần Nguyên khẽ dịch chuyển, trông thấy Hoắc Minh Tuấn đứng ở góc khác của trường luyện tập. Đối với tên thiếu niên đang náo loạn trước mặt muội muội, thanh niên ấy lại không can thiệp, dường như cho rằng hắn không đủ sức uy hiếp.

Trần Nguyên thu ánh mắt lại.

“Trần Sử quân?!”

Mạnh Linh Nhi ban đầu tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rất nhanh nhận ra không sai.

Hắn đã trở về.

Thạch Thành Lỗi đứng ngay trước mặt Mạnh Linh Nhi, là người cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của nàng. Vừa rồi nàng còn lộ vẻ chán ghét, lạnh lùng toát ra từng hơi sương giá. Nay đã là băng tan tuyết tan, trời quang mây tạnh.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.