Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 263



Bùi Oanh khẽ nhíu áo của hắn, làm nếp vải nhăn lại đôi chút.

Nàng hiểu rõ hắn đã làm rất tốt, nhưng người đã khuất không thể quay về, dù bù đắp bao nhiêu cũng không đổi lại được mạng người...

“Hoắc Đình Sơn, ta có một thứ có thể phá vỡ Hàm Cốc Quan, khiến đối phương không chiến mà lòng đã sinh ý thoái lui. Tóm lại, thứ này có thể giúp ngài nhanh chóng giành chiến thắng, nhưng ngài phải hứa với ta một việc.” Ngón tay Bùi Oanh nắm c.h.ặ.t vạt áo hắn, các khớp ngón tay hơi tái đi. (Mọi người có đoán được đó là thứ gì không nè – lời Editor)

Hoắc Đình Sơn thoáng ngẩn người.

Phá vỡ Hàm Cốc Quan? Đây là phá kiểu gì?

Hắn biết nàng đến từ một thời đại khác, nơi đó cường thịnh hơn thời này không biết bao nhiêu lần. Do vậy, dù lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn chưa từng hoài nghi lời nàng nói.

“Phu nhân muốn ta đáp ứng việc gì?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

Bùi Oanh rời khỏi vòng tay hắn, ngồi dậy, rồi cầm túi lụa đen đựng dạ minh châu ở góc giường, đổ toàn bộ ngọc châu trong túi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp nơi, đủ để nàng nhìn rõ nét mặt của Hoắc Đình Sơn. Từng chữ từng câu, nàng nói: “Việc nghiên cứu và phân công nhân sự sẽ do ta toàn quyền chủ trì. Ngài phải ra lệnh cho tất cả những người tham gia chế tạo thứ này tuyệt đối giữ kín bí mật, không được ghi chép, không được cất giữ riêng, về sau cũng không được nhắc đến với bất kỳ ai. Ta chỉ muốn dùng nó một lần mà thôi.”

Trước đó, tia sét rạch ngang bầu trời đã khiến Bùi Oanh nhớ tới một thứ: thuốc nổ. (Chính nó – lời Editor)

Thuốc nổ là một trong Tứ Đại Phát Minh của Trung Quốc, thời gian phát minh có thể truy về thời nhà Đường. Nhưng mãi đến thời Tống, nó mới thật sự được dùng trên chiến trường.

Những thứ như đường trắng hay xà phòng, dù xuất hiện sớm cũng không sao, không ảnh hưởng nhiều. Nhưng b.o.m thì khác. Đây là loại vũ khí cực kỳ sát thương, được dùng cho chiến tranh, nếu không kiểm soát c.h.ặ.t chẽ mà để tràn lan, tất yếu sẽ gây ra cảnh m.á.u chảy thành sông, gió tanh mưa máu.

Giống như s.ú.n.g đã sớm được phát minh, với đủ loại kiểu dáng và biến thể, nhưng ở Trung Quốc luôn bị nghiêm cấm. Không ai được phép sở hữu s.ú.n.g cá nhân.

Phải nói rằng, nhờ sự cấm đoán này mà xã hội mới được yên bình, con người không phải lo lắng về việc đi trên đường bất ngờ bị tấn công hay mất mạng bởi một loạt đạn.

“Hoắc Đình Sơn, thứ này gọi là ‘bom’, được phát triển từ thuốc nổ. Tuy rằng trong tương lai thuốc nổ chắc chắn sẽ xuất hiện, và thứ này cũng sẽ được dùng vào chiến tranh, nhưng nó có quỹ đạo riêng của nó. Thực ra, để nó xuất hiện theo quỹ đạo bình thường sẽ tốt hơn, như vậy mới giảm thiểu tối đa khả năng bị người khác lợi dụng làm rối loạn trật tự...” Bùi Oanh khẽ cúi mắt xuống.

Nàng đang giằng xé. Một mặt là trật tự của tương lai, mặt khác là người yêu cùng bao sinh mạng sống động dưới trướng hắn.



Mỗi binh sĩ đều có gia đình của họ, có người ở nhà ngóng trông phụ thân, trượng phu, hoặc nhi tử trở về.

Nếu dùng thuốc nổ công phá Hàm Cốc Quan, cửa ải ấy chắc chắn sẽ bị phá, hơn nữa là bị phá rất nhanh. Những binh sĩ vốn dĩ phải bỏ mạng nơi chiến trường có thể được trở về đoàn tụ với người thân.

Bùi Oanh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt nàng phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của người đối diện, “Nay ta đem nó nói với ngài, là do tư tâm của ta, là bởi ta mong ngài sớm ngày thắng lợi nên mới khiến nó xuất hiện sớm ở nhân gian. Thực ra ta cũng không biết việc sửa đổi quỹ đạo của nó là tốt hay xấu, vì tương lai không thể đoán trước. Có lẽ nó sẽ bị rò rỉ do các biện pháp bảo mật không đủ c.h.ặ.t chẽ, rồi dẫn đến cảnh gió tanh mưa máu, gia đình tan tác, tất cả đều là do ta gây nên. Hoắc Đình Sơn, những lời ta nói, ngài có hiểu được không?”

Hoắc Đình Sơn nhìn Bùi Oanh, thấy trong mắt nàng sự giằng xé khó mà che giấu được, trái tim hắn như rơi vào chảo dầu sôi, đau đớn từng hồi dày đặc.

Hắn có khoảnh khắc muốn nói: "Nàng không cần phải nói ta biết thứ này." Thế nhưng cuối cùng không thể nói ra, bởi ngoài việc là phu quân của nàng, hắn còn là thống soái quân đội U Châu.

Hắn trân quý từng binh sĩ đã dốc mạng sống vì hắn, nếu có cơ hội giảm bớt tổn thất cho binh lính, hắn phải nắm lấy.

Hoắc Đình Sơn nắm c.h.ặ.t tay nàng, ôm nàng thật c.h.ặ.t vào lòng:

“Việc phu nhân yêu cầu, ta đồng ý. Chúng ta chỉ dùng một lần, sau đó bí phương này sẽ được phong ấn. Chỉ cần Hoắc gia còn tồn tại thêm một ngày, thứ này sẽ không tái xuất hiện nữa.”

Dừng lại một chút, Hoắc Đình Sơn hôn nhẹ lên mái tóc nàng, “Nguồn gốc nằm ở ta, phu nhân không cần mang cảm giác tội lỗi. Nếu thật sự có oan hồn bám lấy, để hắn cứ tìm đến ta. Dù sao ta nam chinh bắc chiến bao năm, chính tay g.i.ế.t cũng không dưới một vạn người, thêm vài kẻ nữa cũng chẳng là gì.”

Đêm ấy, ánh sáng trong đại trướng le lói mãi đến sáng.

---

Trong Hàn Cốc Quan.

Khổng Sách đứng trên cao đài, nhìn về phương trời xa, lông mày dần nhíu chặt, trái tim từng hồi chìm xuống:

“Tam Uyên sáng ở phương Đông, Tuế Tinh che khuất Thái Vi Thượng Tướng. Không ổn, không ổn chút nào! Cớ sao chỉ qua một đêm, thiên tượng lại thay đổi nhiều đến vậy?”

Khổng Sách gọi binh sĩ:

“Mau đến mời Kỷ Đại Tư Mã đến điện ngay.”

Vệ binh: “Tuân lệnh.”



Khổng Sách từ cao đài bước xuống, ra lệnh cho người hầu trong điện đốt hương ở các vị trí khác nhau. Ông ta lấy ra một chuỗi tiền đồng, quỳ gối trên bồ đoàn, nhắm mắt lại, tay cầm dây buộc tiền đồng, lầm rầm niệm chú, lần lượt ném tiền lên án nhỏ phía trước.

Kỷ Hiểu Bạch lúc này bước vào điện, thấy Khổng Sách đang gieo quẻ, không lên tiếng quấy rầy.

Khổng Sách là học trò của Hàn Tiêu Tử, tinh thông thuật bói toán, trước nay Kỷ Hiểu Bạch từng nhờ ông ta giúp tránh hung tìm cát, thu hoạch được không ít.

Tiếng ngâm nga mơ hồ không ngừng, cực kỳ thâm ảo. Kỷ Hiểu Bạch im lặng chờ ở một bên, vừa nghĩ vì cớ gì Khổng Sách tìm mình, chợt nghe tiếng niệm chú đột ngột ngưng lại.

“Phụt.” Khổng Sách phun ra một ngụm m.á.u tươi, ông ta vốn đang quỳ trên bồ đoàn, nay lưng lập tức cong xuống, mặt mày trắng bệch, người nghiêng sang một bên.

Kỷ Hiểu Bạch kinh hãi bước tới: “Tiên sinh!”

Hắn vội quay đầu gọi vệ binh triệu quân y đến, vừa dứt lời thì đã bị Khổng Sách túm lấy tay.

“Đại Tư Mã, mau g.i.ế.t Bùi phu nhân, không tiếc bất kỳ giá nào phải g.i.ế.t nàng ta. Bằng không, đại nghiệp khó thành…”

Bốn chữ cuối, Khổng Sách nhắc đi nhắc lại ba lần, rồi đôi mắt khép lại, ngất lịm.

Kỷ Hiểu Bạch nét mặt khó lường, trong mắt loé lên tia sắc bén.

Lại là nàng, xem ra không thể chờ thêm nữa.

Hắn đứng thẳng người, ánh nắng sớm ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên gương mặt tao nhã nhưng lạnh lùng, thấp thoáng nét tiếc nuối mà không ai hay.

Mỹ nhân như vậy, thật đáng tiếc…

Quân y rất nhanh đến nơi, lập tức bắt mạch cho Khổng Sách:

“Đại Tư Mã, mạch của Khổng tiên sinh nhỏ mà vô lực, khí uất trầm trọng, chính là bệnh tình do hỏa gấp công tâm. Hạ quan sẽ kê vài thang thuốc bổ khí huyết, ngoài ra cần nhắc tiên sinh không để cảm xúc chấn động lớn.”

Kỷ Hiểu Bạch lệnh quân y kê thuốc.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.