Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 271



Phân khoa tuyển sĩ, còn gọi là khoa cử.

Từ tầng lớp thấp nhất mà chọn ra nhân tài, người ứng thí được gọi là đồng sinh. Không cần biết có đỗ hay không, chỉ cần tham gia đồng thí, liền được xưng là đồng sinh.

Qua đồng thí sẽ trở thành tú tài, từ đó mới có thể tham gia hương thí ba năm một lần. Mà khi bước vào cửa hương thí, vị chủ khảo chính là quan viên đặc phái đến từ hoàng thành dưới chân thiên tử.

Nói rõ về sự khác biệt giữa việc chọn quan ngày nay và đời sau xong, câu chuyện chuyển hướng sang cuộc sống thường ngày. Bùi Oanh cười bảo:

“Cho nên ta mới nói, đời sau quả thực vô cùng tiện lợi. Bạn bè cách xa ngàn dặm chỉ cần dùng một vật nhỏ bằng bàn tay là có thể liên lạc, thậm chí có thể thấy hình dáng đối phương trong vật đó. Lời vừa nói ra nơi ấy, nơi này chỉ trong chớp mắt đã có thể nghe được.”

Hoắc Đình Sơn nghe vậy, cảm thấy thật hoang đường, nhưng điều đó không ngăn hắn theo dòng suy nghĩ mà cân nhắc một hồi.

Lúc Bùi Oanh tưởng rằng hắn sẽ lắc đầu nói không thể hiểu nổi, hắn đột nhiên thốt ra một câu:

“Vậy phu nhân có thể chế tạo vật nhỏ ấy chăng?”

Bùi Oanh: “...”

Nàng khẽ giật khóe miệng:

“Ngài đừng mơ nữa. Đường trắng và xà phòng có nguyên lý đơn giản, nên cách chế tạo chỉ cần vài bước là xong. Nhưng điện thoại, ừm, chính là thứ nhỏ ta vừa kể với ngài, lại có rất nhiều linh kiện tinh vi, phải dùng máy móc hỗ trợ để chế tạo. Chưa kể đến tháp tín hiệu...”

Bùi Oanh ngừng lại, nghĩ đến việc nói chuyện tháp tín hiệu và mạng lưới với hắn e rằng như đàn gảy tai trâu, liền dứt khoát nói:

“Nói ngắn gọn là kỹ thuật chênh lệch quá xa. Nếu cố so sánh, ngài cứ coi đời sau như một đại hán chín thước tinh thông mười tám võ nghệ, còn hiện tại chỉ là một hài nhi sơ sinh. Khoảng cách giữa hai thời đại không phải chỉ một hai câu mà có thể diễn tả hết được.”

Trên mặt Hoắc Đình Sơn lộ ra vẻ tiếc nuối xen lẫn ngưỡng vọng.

Bùi Oanh thở dài nói:

“Nhưng ta nghĩ ngài chắc vẫn thích nơi này hơn. Ngài ở đây có thể làm hoàng đế, là quân vương một nước, nắm quyền sinh sát trong tay, muốn xử tử ai trước mặt chúng sinh thì bách tính cũng chẳng dám có ý kiến hay bất mãn. Nhưng ở chỗ ta lại khác, nơi đó coi trọng công bằng và bình đẳng. Mỗi người bị xử tử đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp thẩm phán, cuối cùng xác nhận hắn thật sự có tội mới hành quyết. Hơn nữa, quan lại đều bị dân chúng giám sát, chức vị càng cao, hành sự càng phải thận trọng.”

Ngừng một lát, Bùi Oanh liếc nhìn người bên cạnh, giọng hạ thấp hơn một chút:



“Như ngài, ở đó dù may mắn thoát chết, có lẽ cũng cả đời ở trong lao ngục, ngày ngày nhìn ra bên ngoài, khao khát tự do mà hai mắt đẫm lệ.”

Hoắc Đình Sơn bật cười trầm thấp:

“Nghe mà thấy đáng sợ.”

Bùi Oanh khép cuốn du ký trong tay lại, nói:

“Ngủ thôi, ngủ sớm dậy sớm, trong mộng cái gì cũng có.”

“Cũng được, đêm nay phu nhân mời ta vào mộng, đưa ta thưởng ngoạn phong cảnh đời sau.” Hắn bế nàng lên, ôm đi về phía giường.

Kim trâm gõ ngọc chẩm, hương mồ hôi thấm áo la. Rèm đỏ lăn lộn, bóng dáng mềm mại khiến người yêu thương.

---

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến tiết Cốc Vũ.

Cốc Vũ là tiết khí cuối cùng của mùa xuân, cách lập hạ tính ra cũng chỉ hơn nửa tháng. Sau khi tiệc trà của các quý phụ kết thúc, Bùi Oanh rốt cuộc không cần mang theo trưởng tức và nữ nhi bận rộn nữa.

Mùa hè ở Trường An nhiều mưa hơn U Châu, mưa rơi xuống hồ nước, đánh vào lá chuối xanh mướt trong sân, phát ra tiếng lộp độp trầm trầm.

Bùi Oanh hâm nóng một ấm trà, bên trái là Lôi Kinh Tước, bên phải là Mạnh Linh Nhi. Ba người ngồi trong viện, nghe tiếng mưa rơi mà trò chuyện.

“Mẫu thân, hôm ấy trong yến hội, con nghe Lưu phu nhân của Thiếu phủ kể rằng, ở Lưu Kim Sơn phía đông ngoại ô có một rừng phong lá đỏ. Đến mỗi mùa thu, lá phong đỏ rực như lửa, đứng giữa đó tựa như được bao bọc bởi ngọn lửa không thiêu đốt, cảnh sắc thực sự mỹ lệ.” Mạnh Linh Nhi nói về điều nàng nghe được trong trà hội.

Lôi Kinh Tước cũng góp lời: “Nghe nói trên Lưu Kim Sơn có một ngôi chùa tên Lưu Kim Tự, diện tích rộng lớn, hình như cầu gì cũng rất linh thiêng.”

Được nhiều phu nhân tôn sùng như vậy, hiển nhiên Lưu Kim Tự danh tiếng không nhỏ ở Trường An. Bùi Oanh vốn không quá hứng thú với chùa chiền, nhưng gần đây bận rộn quá mức, nàng bỗng dưng muốn tìm đến cảnh sắc núi non. Lại thêm rừng phong trên núi càng khiến nàng động lòng.

Đại điển dự định tổ chức vào Lập Hạ, sau khi kết thúc chắc chắn sẽ là một quãng thời gian bận rộn. Bận qua một mùa hè, chờ đến khi thu sang, hẳn có thể nhàn nhã đôi chút.

Khi ấy ra ngoại ô du sơn ngoạn cảnh quả thực không tồi.



Bùi Oanh đang mải tính toán cho những ngày sắp tới, bỗng nghe con gái lên tiếng: “Đại tẩu, có phải tỷ có chuyện muốn nói với mẫu thân?”

Bùi Oanh nghi hoặc quay sang nhìn Lôi Kinh Tước. Người sau gò má thoáng đỏ, tựa hồ có điều khó nói, nhưng thấy ánh mắt Bùi Oanh đã bị thu hút, đành cất giọng nhẹ nhàng: “Mẫu thân, trong trà hội có không ít quý phu nhân bóng gió khen ngợi những công tử trẻ tuổi chưa thành thân của nhà mình. Ta muốn hỏi ý mẫu thân về việc này.”

Bùi Oanh hơi sững sờ.

Khen ngợi những công tử trẻ tuổi chưa thành thân?

Chỉ một ý nghĩ thoáng qua, Bùi Oanh đã hiểu hết.

Trong nhà ba đứa trẻ, trưởng tử đã thành gia. Con thứ tuy chưa đại hôn, nhưng khi trước, Hoắc Đình Sơn ở Lạc Dương đã vì con thứ và Sĩ Thư tổ chức lễ nạp thái. Người sáng suốt đều nhìn ra hôn sự của con thứ cũng đã có nơi có chốn.

Chỉ còn lại Linh Nhi.

Chuyện của nàng và Trần Nguyên vẫn chưa công bố, trong mắt người ngoài, nàng như đang độc thân. Nay Hoắc Đình Sơn sắp đăng đế, trong nhà chỉ có một nữ nhi, lại được nuôi dưỡng như châu ngọc, đám quyền quý Trường An chắc chắn đều để mắt tới hôn sự của nàng.

Việc các quý phu nhân đồng loạt tiếp cận Lôi Kinh Tước mà không trực tiếp tìm nàng cũng không khó hiểu.

Thứ nhất, Lôi Kinh Tước tuổi trẻ, đối phương có lẽ nghĩ rằng nàng da mặt mỏng, ngại từ chối. Thứ hai, đi đường vòng như vậy, nếu không thành cũng không đến nỗi mất mặt.

Bùi Oanh quay sang nhìn nữ nhi bên cạnh, quả nhiên thấy nàng tai đỏ ửng, hiển nhiên cũng hiểu ý trong lời đại tẩu.

“Ôi, đại tẩu chớ bận tâm đến họ. Ta không ưa mấy nam tử tay trói gà không chặt.” Mạnh Linh Nhi nói.

Đám quyền quý Trường An chưa bị thanh tẩy, những kẻ còn lại đến nay cũng từng sống đời gấm vóc lụa là. Mạnh Linh Nhi tự thấy bản thân có thể một mình đấu với ba người.

Lôi Kinh Tước nhanh chóng nhìn thoáng qua Bùi Oanh, thấy nàng ánh mắt hàm tiếu, trong lòng lập tức hiểu rõ: “Được, ta biết phải làm thế nào rồi.”

Mạnh Linh Nhi cười đáp: “Đa tạ đại tẩu.”

Tiếng mưa rơi trên lá chuối vẫn tiếp tục, Mạnh Linh Nhi nhìn về phương nam, bất giác xuất thần.

Nghe nói sau lễ nạp thái của nhị ca, phụ thân đã gửi cho Trần Nguyên, người trấn thủ Trầm Viên Đạo ở Kinh Châu, một tấm bản đồ Giao Châu, lệnh hắn lĩnh binh nam tiến, hướng về Giao Châu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.