Dị Giới Thương Nhân

Chương 51: Tiểu phong ba



Chương 51: Tiểu phong ba

Buổi học đầu tiên bắt đầu từ sáng sớm tới giữa trưa mới kết thúc, các học sinh xếp hàng tới nhà ăn của viện để ăn trưa, sau khi ăn trưa và giời nghỉ trưa là buổi học chiều.

“ Này, ta nghe nói chiều nay học môn luyện thể đấy! Nghe nói là khổ lắm.”

Trương Vũ than thở với Lý An lúc hai người bưng khay cơm ngồi xuống bàn ăn.

“ Um! Luyện thể mà không khổ thì còn gì gọi là luyện thể nữa, chỉ là không biết luyện thể kiểu gì?” Lý An tuỳ ý trả lời cho có, tay cầm thìa liên tục súc món thịt hầm bỏ vào miệng.

Cũng không biết món thịt này nấu bằng thịt gì, vừa dai vừa mềm, màu sắc hồng hào đẹp mắt, mùi vị ngon vô cùng. Lý An rất ít được ăn thịt, thành thử ra sau khi đối diện với mê lực cỡ này hắn có chút không kiềm chế được.

Phần cơm trưa bao gồm 1 bát cơm lớn, 2 món thịt, 2 món chay, một món canh, khẩu phần hơi nhiều so với một người, mùi vị càng là không có gì để chê.

“ Thịt này là thịt gì vậy? Trước giờ ta chưa ăn bao giờ!!!”

Lý An một bên cố nhét thức ăn vào miệng, một bên hàm hồ nói. Nói xong hắn còn bị nghẹn vội lấy bát canh lên uống ừng ực.

Trương Vũ xuất thân là con nhà quyền quý, ăn uống chậm rãi thanh thịch, thấy vậy khẽ lắc đầu: “ Ngươi ăn chậm thôi, cẩn thận vừa vào học đã gây ấn tượng xấu cho bạn học. Thịt này là thịt Xích Tinh Trư, Xích Tinh Trư này dù sao cũng là hung thú, thịt của nó không chỉ thơm ngon mà còn ẩn chứa rất nhiều năng lượng, luyện thể sĩ bình thường đều thích dùng thịt này làm thức ăn.”



Lý An gật đầu, hung thú hắn cũng đã nghe giới thiệu rồi, dù mỗi loài có một đặc điểm riêng nhưng nói chung là rất lợi hại, người bình thường không phải đối thủ. Quái thú ở thế giới này cũng phân làm bốn cấp: Dã Thú, Hung Thú, Linh Thú, Thần Thú, còn như cụ thể thế nào thì Lý An không rõ, dù sao hắn cũng chưa từng chứng kiến tận mắt bao giờ.

Tuy nhiên câu tiếp theo lại khiến cho Lý An suýt nữa phun thức ăn ra ngoài.

“ Giá cả của thịt Xích Tinh Trư so với thịt hung thú khác khá rẻ, chỉ 20 lượng một cân mà thôi. Hơn nữa xuất ăn ở Phong Vũ Viện đều dùng các loại nguyên liệu quý giá, một xuất cơm thế này khoảng 30 lượng bạc trái phải.”

Ba mươi lượng?!! Lúc Lý An còn làm nô bộc thì đây là tiền lượng 3 năm của hắn a.

“ Cũng thường thôi!” Lý An đanh mặt nói một câu, tay phải nhanh chóng nhặt miếng thịt bé xíu lúc nãy làm rơi lên bàn bỏ vào miệng.

Trương Vũ giật giật mí mắt, mở miệng định nói gì nhưng cuối cùng vẫn là không phát ra lời. Người ta vẫn thường nói nghèo văn giàu võ, ý nói luyện võ vô cùng tốn tiền của, Triệu gia mấy năm nay làm ăn thất bát, để có thể cung cấp cho hắn theo học tại Phong Vũ Viện đã là tiêu hao gần hết tích luỹ trong ngân khố rồi.

Ngay lúc này bên cạnh đi tới một tên thiếu niên khác mặt mày non nót, dù vậy lời nói của hắn thì không hề non nớt chút nào: “ Ái chà chà! Đây không phải Trương Vũ Trương đại công tử hay sao? Còn vị bên cạnh là người hầu ngươi mang tới à!!”

“ Lý An không phải người hầu của ta!” Trương Vũ đứng dậy, to giọng nói. Hắn đã sớm biết tên khốn Cao Duy này sớm muộn cũng muốn tới kiếm chuyện, dù sao Cao gia cùng Trương gia đều buôn bán thảo dược, bất hoà với nhau đã không phải mấy năm rồi, tên khốn Cao Duy này lại nổi tiếng lưu manh.



Một thiếu nữ đi bên cạnh Cao Duy nói: “ Tên này ta biết, hắn vốn chỉ là một tên nô bộc của Kim Đao Bang chúng ta mà thôi, sau khi chủ c·hết không biết đi cái đại vận gì mà lại được vào nơi này học.”

Thiếu nữ tên là Chu Hương, là con gái một vị trưởng lão của Kim Đao Bang. Chuyện Lý An có thể từ một tên nô bộc v·út cái trở thành đệ tử Trương Cáp rồi vào học ở Phong Vũ Viện đã gây nên một hồi sóng gió trong Kim Đao Bang, Chu Hương tự nhiên cũng có nghe nói. Sau khi biết chuyện nàng còn buồn nôn một hồi lâu, tại sao một vị thiên kim tiểu thư cao quý như nàng lại phải học chung lớp với một tên nô bộc xuất thân chuồng ngựa chứ!

Cao Duy sớm đã biết chuyện nhưng vẫn giả vờ như bây giờ mới biết, cố tình cao giọng cho cả nhà ăn đều có thể nghe được: “ Một đứa con ngoài dã thú đi chung với một đứa nô bộc chuyên chăn ngựa, quả là một cặp trời sinh nha! Ta thấy các ngươi nên kết hôn sinh con với nhau đi là vừa.”

Lý An khó khăn nuốt uống miếng thịt lớn trong miệng, lại uống một ngụm canh ngọt lịm, lúc này mới có thời gian nhìn hai tên dở hơi không biết từ đâu ra kiếm chuyện trước mắt.

Tình cảnh này từng thấy trong phim rồi thì phải? Chẳng có gì mới mẻ, vẫn là ăn cơm mới là chính sự.

Lý An liếc hai tên kia một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn như gió cuốn, gì chứ bị sỉ nhục thì đời này ông đây đã chịu quá nhiều rồi, các ngươi chỉ cần không động tay động chân thì thích mắng thế nào ông đây cũng không để ý, nếu mắng hay nói không chừng còn sẽ không nhịn được mà vỗ tay khen hay đấy.

Trương Vũ đang tức giận tới trán nổi gân xanh, thấy cảnh này thì không nhịn được phì cười thành tiếng.

Cao Duy cùng với Chu Hương thì tức tới xanh mặt, đang định tiến lên nói gì đột nhiên sự chú ý của phòng ăn chuyển qua đám người vừa bước vào từ ngoài cửa.

Đấy là một nhóm gồm có 14 người, chính là học sinh lớp 1. Nổi bật nhất trong đó là hai nam một nữ, bọn hắn giống như là hạc giữa bầy gà, vừa nhìn liền thấy.

Không cần Lý An nghe ngóng, xung quanh đã đủ lời bàn tán về ba người bọn họ.



Thiếu niên vai u thịt bắp tên là Tôn Minh Sơn, là con trai một vị đại nhân vật của Kim Đao Bang. Người này ngược lại Lý An đã từng nghe tên mấy lần, hình như là trời sinh thần lực loại hình kia.

Thiếu niên mặt trắng tên là Ngô Lôi Tử, con trai đương nhiệm huyện lệnh, dù ở Phong Vũ Viện cũng xứng đáng với bốn chữ con ông cháu cha.

Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp tên là Hạ Băng Tâm, con gái đương kim môn chủ Huyết Linh Môn, thiên phú luyện thể vô cùng tốt. Đáng tiếc bởi vì Huyết Linh Môn môn chủ là một vị luyện khí sĩ cho nên mới không tự bồi dưỡng mà cho con gái mình theo học Phong Vũ Viện.

“ Thủ khoa khoá 39 chúng ta chắc chắn sẽ là một trong 3 người này!” Trương Vũ không biết từ lúc nào đã đứng dậy khỏi bàn ăn, hâm mộ vô cùng nói. Đối với thế hệ trẻ tuổi của An Nhạc Huyện, ba người này chẳng khác nào sao trên trời, là thiên tài mà người bình thường không tài nào với tới được.

Lý An nhìn ba người một lúc rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn uống.

Cũng nhờ sự xuất hiện của lớp 1 mà chút xích mích của đám người Lý An cũng kết thúc. Giờ nghỉ trưa kết thúc, đám học sinh bắt đầu buổi học chiều.

Buổi học không diễn ra ở trong lớp mà ở sân luyện võ, 20 người lớp hai xếp thành 4 hàng chỉnh tề, yên lặng nghe vị sư phụ là một tráng hán cao to giảng giải.

“ Luyện thể chính là rèn luyện thân thể, phương pháp cụ thể mỗi nhà mỗi khác, như ở Phong Vũ Viện chúng ta dùng chính là ngâm nước thuốc. Nước thuốc này là bí truyền của Phong Vũ Viện, hiệu quả vô cùng tốt, chất lượng có thể xếp vào hàng tru·ng t·hượng, giá trị tất nhiên cũng không nhỏ. Tất nhiên luyện thể cũng không phải cứ ngồi cắn thuốc là xong chuyện, đấy chỉ là điều kiện kiên quyết mà thôi, quan trọng nhất vẫn là các ngươi phải không ngừng rèn luyện mài dũa thân thể của mình. Ngày đầu tiên khởi động nhẹ nhàng thôi, đến ôm mấy cục đá 50 cân kia lên rồi chạy 10 quanh sân này cho ta. Bắt đầu!” Vị Sư phụ hứng khởi nói lớn, giọng nói vang vọng như chuông đồng.

Lý An hơi choáng váng? 50 cân là khoảng 25 kg, 10 vòng sân là khoảng 5km, khởi động? Là lấy mạng người mới đúng.

Chiều tối hôm đó 20 ngưởi lớp 2 đều nằm liệt trên đất sau đó được người Phong Vũ Viện khiêng đi ném vào trong một cái lu nước, mỗi người một lu. Lu nước vừa đủ cho 1 người ngồi thẳng, bên trong chứa phân nửa nước thuốc màu xanh lục bảo, mùi thuốc bắc nồng nặc, bên dưới còn được nhóm củi, lửa cháy hiu hiu. Bên cạnh mỗi lu nước đều có một đứa bé nhàm chán ngồi đấy, thỉnh thoảng hướng đống lửa dưới lu quạt quạt mấy cái như đuổi ruồi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.