Chương 139 : Tìm đến mục tiêu ( cầu bình luận, cầu đề cử, cầu đánh giá !!!! )
“ Thì ra là phó thống lĩnh “ Drei vốn không phải người giỏi nói lời lấy lòng kẻ khác, chỉ qua loa một câu “ Chắc ngài đi đường có chút mệt rồi, mời lên thanh, chúng ta vừa ăn chút gì đó vừa nói chuyện chiến sự “
“ Không dám, xin mời đội trưởng “ Ruhen cũng nhanh chóng đáp lễ, đưa tay ra dấu mời cho Drei đi trước, còn bản thân hắn thì đi theo ngay đằng sau, hai người cùng đi lên tường thành .
Đồ ăn rất nhanh thì đã được đem lên, một khối thịt lớn nóng hổi, được tẩm thêm kha khá hương liệu làm người ta thơm đến điếc mũi, cùng với bánh mì lúa mì và súp thịt hầm . Cơm canh trên chiến tuyến có thể coi là mười phần đầy đủ, làm đám binh lính mới đến tiếp viện nước bọt chảy không ngừng .
Ruhen cũng không nằm ngoài số đó . Đừng nhìn hắn là phó thống lĩnh oai phpong lừng lẫy, kì thực một năm cũng chỉ ăn đươc vài lần thịt mà thôi . thời đại này, chăn nuôi vẫn còn phụ thuộc quá nhiều vào nguồn thức ăn tự nhiên, hắc thạch lĩnh lại không có đồng cỏ để chăn nuôi gia súc . Điều này làm cho giá thịt của chỗ bọn hắn cũng là cao vô cùng .
“ Đội trưởng tiếp đón chúng ta thế này, có phải là hơi quá rồi không ? “ Ruhen ái ngại nhìn Drei “ Chỗ này chắc chắn cũng không rẻ, mời toàn quân như vậy, sợ rằng công tước đại nhân không vui “
Chỗ thịt trong bát ít nhất cũng phải có một cân thịt . Cộng kèm thêm thịt trong súp cũng gần nửa cân nữa . Nếu tính ra cho đủ mọi người ăn phải có khoảng hơn trăm cân thịt được đưa lên .
“ Ngài đừng lo lắng, chúng ta ăn để đánh trận, sao có thể để đại nhân không vui được chứ ? “ Drei không cho là đúng mà thản nhiên kẹp lấy một miếng thịt để vào bát của Ruhen “ Hãy cứ tự nhiên “
Ruhen được đích thân gắp cho thì hoảng hốt cảm ơn rối rít, sau đó đưa lên miệng ăn thử . Chất thịt ngọt ngào, mặn nhạt vừa độ, thịt như tan chảy trong miệng khiến người ta mê say . Thật sự là mĩ vị trong đời .
Hắn ăn liền mấy miếng không thấy ngán, sau đó mới nhận ra mình thất thố trước mặt Drei, liền quay sang nhìn người bên cạnh . Nhưng không nghĩ đến Drei vẫn nhàn nhã gắp ăn, không hề có chút tiếc của nào .
Phải biết thịt là thứ không rẻ ở tây cảnh . Bàn thức ăn này chỉ tính riêng tiền thịt cũng đã phải hết bốn năm đồng bạc . Một bữa ăn cho mọi người tốn đến mấy đồng vàng, vậy mà vị trước mặt hắn vẫn không có chút biến sắc nào
“ Đội trưởng Drei, xin mạo muội hỏi một câu “ Ruhen thận trọng nói “ không biết thịt này nuôi ở cuồng sa lĩnh hay là mua từ bên ngoài vậy ? “
“ Ồ, không phải chúng ta nuôi đâu “ Drei vẫn là bộ dạng bất cần, hắn không nhìn Ruhen mà là đưa mắt quan sát tình hình phía bìa rừng, sợ sẽ có điều bất trắc “ Là thịt ma thú mấy ngày nay chúng ta sắn được đó . Như vậy mới có chất lượng này “
“ Cái gì ! Thịt ma thú ! Ọe ….. “ Ruhen vừa nghe Drei nói đây là thịt ma thú thì sợ hãi đến đánh rơi cả bát đũa trong tay, không kịp nói gì mà liên tục lấy tay móc họng mình, muốn đem số thức ăn đã ăn vào, toàn bộ móc ra hết .
“ Phó thống lĩnh, ngài đây là làm sao vậy ? “ Drei đưa tay đỡ lấy cánh tay đang điên cuồng móc họng của Ruhen hỏi
“ Ngươi …. Rốt cuộc ngươi là ai ? Tại sao lái dám hại q·uân đ·ội của Công tước Napolis “ Bất ngờ, Ruhen đưa tay bắt lấy cổ áo giáp của Drei, ghì chặt xuống hỏi . Hắn lúc này không biết độc tính sẽ phát tác lúc nào nên dùng toàn bộ sức lực của mình ấn xuống .
Thế nhưng làm hắn bất ngờ là, sức mạnh để hắn vẫn tự hào bấy lâu chẳng những không hề làm đối phương thấy sợ hãi, ngược lại hắn thấy được từ trong mắt kẻ kia, chút khó hiểu cùng lạ lẫm nhìn mình
“ Phó thống lĩnh nói gì vậy, ta là Drei, đội trưởng đội phòng thủ . Có thể là ai được chứ ? “ Drei vẫn không hiểu vì sao đột nhiên Ruhen lại phản ứng dữ dội với mình như vậy, một mặt phẫn nộ nhìn mình .
“ Ma thú không thể ăn được, nếu ăn vào ít thì toàn thân t·ê l·iệt, không bao giờ còn có thể cử động . Nhiều thì toàn thân chảy máu, trong chốc lát sẽ nổ tung thành huyết vụ . Chẳng lẽ ngươi không biết sao ? “ Ruhen gắt lên, lực tay vẫn không giảm chút nào, ngược lại càng cố sức hơn nữa . Cổ tay vì dùng lực quá nhiều thậm chí còn có chút trắng bệch
Drei nghe đến đây thì mới giật mình nhớ ra . Thì ra bản thân bấy lâu nay ăn thịt ma thú, tập luyện tự nhiên chi lực đã quen, hoàn toàn quên đi trong mắt người thường, thịt ma thú là thứ cực độc . Hắn lúc này nhẹ nhàng đưa tay lên, không khó khăn gì đã gỡ được tay của Ruhen ra ngoài khó xử nói
“ Cái này là lỗi của ta, ta quên mất các vị chưa biết chuyện này . Thật có lỗi . Nhưng ngài yên tâm, thịt ma thú này hoàn toàn không có độc đâu “
“ Sao có thể không có độc chứ ! “ Ruhen giọng không thay đổi, hoàn toàn không vì vẻ mặt của Drei mà có ý từ bỏ “ Ngươi cho là ta là đứa trẻ ba tuổi sao ? “
“ Phó thống lĩnh nghe ta nói . Ở Cuồng Sa Lĩnh này, thịt ma thú đều được đầu bếp sơ chế qua hết rồi . Đối với người tu luyện chúng ta mà nói là mười phần bổ dưỡng . Binh lính của chúng ta đều ăn hằng ngày đây . Sẽ không có chuyện gì . “ Drei kiên nhẫn giải thích “ Ngài không thấy ta vẫn đang ăn đây sao ? “
Nói dứt lời, Drei lại lần nữa gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng như không có việc gì . Chuyện này quả thực đã kiểm chứng chứ “ Không có một người bình thường “ trong tưởng tượng của hắn . Hơn thế nữa, thực lực của đối phương cũng là mười phần khủng bố .
Bàn tay hắn lúc nãy bị đối phương gỡ ra như là trò đùa vậy !
“ Phó thống lĩnh giờ đã là cấp 1 trung cấp rồi, ăn nhiều thịt này một chút, nhất định có thể sớm ngày tăng thêm một bước thôi “ Drei vừa nói vừa kẹp một miếng thịt khác cho đối phương
Ruhen nhìn thấy Drei mặt không biến sắc ăn thịt, lại nhìn đối phương thực lực hoàn toàn hơn xa chính mình, không cần thiết làm mấy trò vặt vãnh như vậy mới an tâm . Đôi bên cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa, yên tâm ăn uống trở lại
Nhưng bọn họ vừa ăn được hơn 10 phút, đám ma thú như bị động vào dây thần kinh, điên cuồng kêu rống không ngừng, một loạt hướng về phía bọn họ lao đến, môt loạt lại chạy tứ tán khắp nơi
….
Đoàn người của Lucas đã đi vào rừng được hơn 2 tiếng đồng hồ rồi, thế nhưng vẫn chưa hề gặp được điểm giao trong bản đồ nói đến . Trong rừng, mọi vật mọi chỗ đều không cách nào lấy điểm rõ ràng để làm đánh dấu được, chỉ có thể nước lượng hướng đi mà thôi . Cũng còn may mắn, trong đội đột kích có một tên thợ săn, trước đây thường xuyên vào rừng lấy mấy thứ rau củ dại về bán rất thông thuộc đường đi, bản đồ James đưa ra lại vô cùng chi tiết, nên bọn họ mới có thể tiến lên đúng chỗ .
“ Chúng ta đi lâu như vậy rồi, tại sao vân chưa đến đích chứ ? “ Dante lo lắng nhìn xung quanh . Bọn họ lúc này vào rừng đã lâu, thời gian thì không còn nhiều nữa . Không lo lắng có thể được sao .
“ Đừng lo, theo bản đồ công tước cho chúng ta thì chúng ta mới đi được 2 phần 3 đường đi mà thôi . Còn một khoảng cách nữa mới có thể nhìn thấy nơi dưỡng thương của đại ma thú “ Fel rất tinh tường nói
Bất chợt, cô dừng lại, cúi người xuống . Cả đoàn người cung ngay lập tức nằm rạp xuống theo
“ Có chuyện gì vậy ? Có ma thú sao ? “ Ashley đứng một bên hỏi
“ Các ngươi mau nhìn xem, đây là lá kim ngân cùng với hoa mạch la . “ Fel giơ lên một nắm lá cây cùng một bông hoa màu tím cho Ashely và Dante xem “ Không ngờ ở đây lại có thứ này “
“ Cô bị làm sao vậy, tình hình nào rồi còn hoa hoa cỏ cỏ . Chúng ta cần lên đường nhanh “ Dante nghe được Fel còn vì mấy thứ hoa cỏ bên đường mà lãng phí thời gian, không nhịn được mà khó chịu gắt lên .
“ Ngươi không cần vội . Hoa mạch la và lá kim ngân đem trộn vào chung với nhau sẽ làm ra chất gây mê rất mạnh . Dù là một con trâu rừng bị nó vạch thương cũng sẽ trong vòng 5 phút bị mê choáng đi mất . Bây giờ chúng ta vừa đi, vừa đem nó mài lên v·ũ k·hí, khi đụng độ đại ma thú, tuy không thể đem đến thương tổn trí mạng, nhưng chắc chắn có thể làm nó suy giảm sức lực “
Mọi người phút chốc ồ lên . Đúng như Fel nói, hiện giờ bọn hắn đối địch với đại ma thú, chỉ cần có thêm chút cơ hội nào thì không nên bỏ qua . Mọi người liền làm theo, ai nấy cũng lấy tay ngắt lấy hoa cỏ, sao đó điên cuồng mài nát rồi bôi lên v·ũ k·hí của mình .
Cũng không chậm trễ được bao lâu, bọn hắn lại tiếp tục khởi hành . Rừng đêm khuya tối mờ mịt, như có vô biên vô tận hung thần mãnh thú nhìn chằm chằm vào gần 60 người ở đây khiến tâm trạng mọi người vừa hồi hộp, vừa căng thẳng . Không ai dám nhiều lời với ai một câu nào, chỉ đành lặng lẽ tiến bước không dám dừng chân .
Đoàn người hành động nhanh chóng, đi mãi thêm gần nửa tiếng nữa, mới lấp ló từ đằng xa nhìn thấy địa điểm được đnáh dấu trên bản đò .
Đó là một vùng đầm nước, bên trên lầy lội có nhiều cây khô và rong rêu bám kín, giữa đầm nằm ngủ một con khỉ trắng, cũng chính là mục tiêu của bọn họ chuyến này .