Cùng năm đó, Lục hoàng tử qua đời vì bạo bệnh, bệ hạ quá lo lắng nên bị đột quỵ, nằm liệt giường.
Ba tháng sau, Bệ hạ băng hà, Thái tử đăng cơ, ta danh ngôn chính thuận trở thành Hoàng hậu, trưởng tử được phong làm Thái tử.
Trong cung có rất nhiều mỹ nhân mới, nhưng ta không để ý tới, bọn họ được sắp xếp theo vị trí, nhưng hoàng đế lại có chút tức giận.
"A Sênh quá rộng lượng."
"Hoàng hậu không được đố tị, đó là lời dạy của tổ tiên chúng ta."
Ta giơ tay rót cho huynh ấy tách trà:
“Trái tim của bệ hạ dành cho thần thiếp, thần thiếp biết điều này nên sẽ không ghen tị với một nhóm cô nương nhỏ tuổi đó.”
"Hơn nữa, thần thiếp cùng bệ hạ trải qua nhiều như vậy, bệ hạ sao có thể tùy tiện bị đám người kia quyến rũ như vậy?"
Sau khi nghe lời giải thích khoa trương của ta, vẻ bất mãn vì ta không quan tâm đến huynh ấy biến mất, huynh ấy hài lòng vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta:
"Hoàng hậu không được ghen tị, nàng đã làm rất tốt về điều này.”
“Hơn nữa, trẫm chỉ chung tình với nàng, còn những người khác chỉ là phù du, không thể nhắc tới.”
Ta mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười không chạm tới mắt.
38
Ba năm sau khi tân hoàng đế đăng cơ, mắt dần mờ đi, đọc chữ không rõ ràng.
Thái y chẩn đoán huynh ấy bị thương trong tuyết, có thể dần dần bị mù.
Vào ngày biết được điều này, hoàng đế đã nổi cơn thịnh nộ trong Dưỡng tâm đại điện, chặt đầu một số Thái y, tất cả đều là vì không chịu tin rằng mình sẽ bị mù.
Khi ta đi ngang qua, huynh ấy tình cờ dùng kiếm đâm ch.ết một cung nữ.
Khi nhìn thấy ta, huynh ấy hoảng sợ lao tới, ôm lấy ta khóc:
"A Sênh, ta phải làm sao đây? Nếu ta không nhìn thấy gì thì phải làm sao đây..."