“Xảy ra chuyện gì thế, sao Thái tử lại quen biết nàng?”
Hắn đứng trước mặt ta, giơ tay định phủi chiếc lá rơi trên vai ta, nhưng bị ta né tránh.
Sắc mặt hắn đờ lại, thắc mắc hỏi ta:
“Sao lại tỏ ra xa cách với A Ngọc ca ca vậy?Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ta không trả lời hắn ta.
Ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn:
“Thế tử có chuyện gì sao?”
Hắn cũng không làm khó ta nữa.
Chỉ muốn hỏi ta: “Vừa rồi ở yến tiệc, sao Thái tử lại quan tâm nàng thế? Chắc chắn nàng biết lý do?”
Ta lắc đầu: “Ta không biết.”
Hắn rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, nhíu mày tiếp tục nói:
“ Chuyện giữa Thái tử và Vân Uyển cả kinh thành ai cũng biết, nếu nàng mập mờ với hắn, sẽ rất khó xử đó, không tốt cho danh tiếng của nàng nữa.”
“A Sênh, Vân Uyển là tỷ tỷ ruột của nàng, nàng hãy nghĩ cho tỷ ấy, không được đi đường tắt.”
“Ta làm việc gì, tất nhiên đều nghĩ đến A tỷ.”
Ta nói tiếp:
“Chỉ là Thế tử quan tâm A tỷ của ta như thế, không khéo để người khác nghe thấy lại hiểu nhầm hôn thê của huynh là tỷ ấy mới đúng đó.”
“Bởi vì danh tiếng của A tỷ ta, Thế tử vẫn nên khiêm tốn.”
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
“Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng với Vân uyển đều như ruột thịt với ta vậy, nhưng Vân Uyển vốn yếu ớt, đương nhiên ta phải quan tâm rồi.”
“A Sênh, nàng sẽ là phu nhân thế tử tương lại của Bình Dương Hầu phủ, đừng ghen tuông mù quáng.”
Nói xong, hắn giơ tay, định chỉnh lại cây trâm hoa đào bị nghiêng trên đầu ta.
Ta không né tránh.
Ngửi mùi hương tre quen thuộc trên người hắn, nhẹ nhàng nói:
“Nếu như huynh thích A tỷ của ta, thì hãy tranh lấy, chứ không phải ở đây tự làm khổ mình.”
“Nhìn người trong lòng gả cho người khác, huynh thật sự không hối hận sao?”
Hắn khựng lại.
Nhưng ngay sau đó.
Hắn thu tay, nhẹ giọng nói với ta:
“A Sênh, nàng say rồi.”
“Lời này, sau này không được nói nữa.”
18
Thế nhân đều biết Thế tử Bình Dương hầu là người chính trực, thanh cao tựa thánh thần, bây giờ trông chẳng khác gì tên nhát gan, chỉ biết trốn trong góc, nhìn trộm tỷ thê, không dám tiến lên một bước.
“Trông thật yếu đuối.”
Ta nói.
Hắn nghe thấy, liếc nhìn ta, im lặng, cuối cùng thở dài.
Giơ tay, phủi sợi lông trên áo ta:
“Hôn sự của ta với nàng là do tổ phụ sắp đặt, không thể thay đổi.”
“Nàng sẽ là phu nhân thế tử Bình Dương Hầu phủ, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng cả đời.”
“A Sênh, đừng làm loạn nữa.”
Trông hắn như đang bất lực, khi phải dỗ một đứa trẻ ngang bướng.
Ta lùi lại, không muốn nói gì với hắn nữa.
Khi quay lại yến tiệc.
Ngay khi bước chân vào cung điện, ta cảm thấy có vô số ánh mắt ghét bỏ.
Thậm chí có cả ánh mắt của mẹ mình.
Bà ấy vừa an ủi trưởng tỷ đang khóc lóc, vừa cay nghiệt nhìn ta, cứ như thể ta vừa làm chuyện gì xấu xa lắm.