Tầm nhìn từ từ thu hẹp lại rồi tối thui, ý thức tôi mơ mơ màng màng luẩn quẩn giữa màn đen vô tận.
Đây là đâu? Tất cả mọi người ở đâu? Tại sao.
sao vẫn chỉ có mình tôi lạc lõng đến như vậy!
Trong màn đêm kín mít dường như trải dài tới vô hạn chẳng có lấy một chút ánh sáng, chẳng tồn tại lấy một tia hi vọng.
Cuối cùng là tại sao? Mọi chuyện đáng lẽ đã đi qua tất cả, hết thảy mọi thứ đều trở lại vòng tuần hoàn hằng ngày nhưng cái màu đen này lại bóp nghẹt người ta đến như vậy.
Một màu đen dày đặc che lấp những tia sáng rất nhỏ nhoi.
Một màu đen mờ mịt làm ta khuất mắt mà bỏ qua biết bao nhiêu thứ.
Đen tới ngạc nhiên, sợ hãi, nhưng cũng thật bi ai và uất nghẹn!
- Linh.
- Linh à!
- Dậy đi Linh!
Tiếng gọi ngày một rõ dần, xâm nhập vào ý thức của tôi.
Trong cơn mơ, tôi đưa tay lên ngăn chặn những tia sáng chói chiếu thẳng vào bản thân.
Hai mắt nheo lại, dần dần chấp nhận tia sáng đó rồi mở ra hoàn toàn.
Tầm này đã là mấy giờ rồi, sao bên ngoài trời đã tối thui như vậy!