Nhìn bàn đồ ăn còn thừa, nàng ác liệt mà đối với hắn nhíu mày: "Ăn đồ ăn sáng cũng không có dáng vẻ như vậy, cùng một tiểu hài tử giành giật, thật không có phong độ."
Đối với nàng điên đảo thị phi, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ cười không nói.
"Ngoan, ta muốn vào cung, đi chơi vui vẻ."
"Không tiễn."
"A..." Hắn chỉ là khẽ cười, bước chân rời đi rất nhanh, tựa hồ không có thời gian.
Chờ sau khi hắn rời đi, Lạc Lạc mới đột nhiên ý thức được... Hắn hình như từ đầu đến đuôi chỉ ăn được nửa khối bánh ngọt.
Hắn không đói bụng sao?
Hắn thật ra thì... Chỉ là đang nghĩ biện pháp để cho nàng ăn no.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi rơi vào trầm tư, nghĩ đến bước chân hắn vội vã rời đi, trong lòng của nàng mờ hồ có dòng nước ấm chảy qua.