Không nghĩ nhiều, cậu bước đến và núp sau bức tường.
Ai đó hét lên đầy giận dữ.- Nói, có phải chính mày đã đánh đàn em của ông phải không?
Duy Phương tò mò nên ló đầu ra xem, thì ra là một người da trắng, khoảng 35 tuổi, cao 1m85. Tay hắn đang túm cổ một người khoảng 27 tuổi nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhúm của cậu ta thì chắc giống bóp cổ hơn là túm cổ nhỉ?!!
Mà sao không phản kháng, cứ để hai tay xụi lơ thế kia?!!
- Ừ, là tao đấy!
Quách Vĩnh Huy cười đểu.
- Con mẹ mày, sắp chết còn to mồm.
Tay Báo Đen bóp mạnh hơn.
- Mày... mày nhất định... phải hối... hận... ha ha...
Giọng Vĩnh Huy đứt quãng, mặt trở nên tái đi nhưng cái giọng bá đạo vẫn không có gì khác.
- Hừ, giết mày như thế này thì nhân từ cho mày quá!
Song thấy tình hình không ổn, Duy Phương lao ra và chạy thẳng đến ôm che cho cậu thanh niên bị đánh kia. Tuy tốc độ của Duy Phương không nhanh nhưng chắc đủ làm cả đám phải giật mình.