Trần Thuật khẽ hất hàm, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh ẩn chứa vẻ hung tợn. Dây tai nghe vòng qua cổ, nhưng không đeo vào tai.
Đây là dáng vẻ An Tĩnh chưa từng nhìn thấy, thật khó có thể tìm điểm tương đồng giữa người này với người vừa trêu đùa cô trong lớp.
Tống Tư ở phía sau phì cười một tiếng. Cậu ta đạp xe lên trước, cũng không cần biết có ai hay không, lao thẳng lên đâm vào đám người đang đứng trước cửa.
An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, thấy an tâm hơn hẳn, như thể đã tìm thấy người đáng tin cậy.
Đám người chắn trước cửa bắt đầu chột dạ từ khi nhìn thấy Trần Thuật, lùi ra sau mấy bước.
Trần Thuật tiếng tăm lừng lẫy, ở Minh Đức không ai không biết cậu ta. Mặc dù cậu ta chưa từng chủ động gây chuyện, nhưng lại không phải kiểu người sợ gặp chuyện.
Xưa nay chưa học sinh nào to gan dám động tới cậu ta. Cậu ta có gia thế tốt, lại học giỏi, so với đám người suốt ngày chơi bời lêu lổng như bọn họ, các thầy cô giáo sẽ nghiêng về phía Trần Thuật hơn. Vì thế ở Minh Đức chẳng ai không sợ chết đi gây chuyện với Trần Thuật.
An Tĩnh cụp mắt suy nghĩ một lúc. Lục Cách, cái tên này nghe quen quen. Chẳng phải cậu ta chính là học sinh lớp A10 chơi bóng trên sân vận động hôm trước sao. Cô còn nhớ mình từng vô tình nghe được chuyện về cậu ta qua miệng Dương Kỳ.
Lúc đó cô đang gục mặt nên không biết cậu ta trông ra sao. An Tĩnh khẽ liếc nhìn Lục Cách. Thầm nghĩ, sức hút lớn như vậy đúng là có lý do.
Lục Cách rất đẹp trai, nhưng khác hẳn kiểu đẹp trai của Trần Thuật. Cậu ta hơi đen trong khi Trần Thuật thì rất trắng.
An Tĩnh nhấc chân bước được một bước, rồi lại dừng lại. Cô liếc nhìn Trần Thuật. Hai đám người này... chắc không đánh nhau luôn chứ, cô hơi lo lắng.
Trần Thuật thấy cô nhìn sang phía mình với vẻ bất an, đôi mắt to tròn ánh lên sự sợ hãi, trái tim cậu như tan ra, mê đắm. Cậu gật đầu với cô, môi mấp máy không thành tiếng: "Vào đi."
An Tĩnh yên tâm, đẩy cửa bước vào cửa hàng tiện lợi.
Hơi lạnh lập tức phả vào mặt, đồng thời cũng ngăn cách âm thanh bên ngoiaf. Cô "phù" một tiếng, qua khu đồ ăn vặt, tìm thấy An Nguyệt đang đợi.
Chị cô đang ngồi trên ghế, cúi đầu làm bài tập, tai đeo tai nghe, mái tóc dài che quá nửa khuôn mặt diễm lệ.
An Tĩnh đi lên phía trước chạm vào người chị. Lúc ấy An Nguyệt mới bỏ tai nghe ra, "Trực nhật xong rồi à?"
An Tĩnh gật đầu.
"Mua cho em này, uống đi." An Nguyệt đưa cho cô một hộp sữa chua uống.
An Tĩnh cầm lấy, mỉm cười nói: "Cảm ơn chị."
An Nguyệt "ừ" một tiếng, cúi đầu cất hết sách vở vào trong ba lô rồi đứng dậy.
"Đi thôi."
An Tĩnh kéo áo An Nguyệt, thoáng do dự.
"Sao vậy?" An Nguyệt ngoảnh đầu, nhìn cô với vẻ khó hiểu.