Em Thích Anh. Thật Tình Cờ, Anh Cũng Thích Em

Chương 25: Đột nhập





“Như trước đây em đã nói với chị, việc tổ chức sự kiện ra mắt sẽ do phía EoDil phụ trách. Đây là sự ưu tiên của EoDil giành cho NK

“Chị biết, việc EoDil đứng ra tổ chức, sẽ tạo nên một làn sóng thời gian khủng... thật sự cảm ơn em rất nhiều.”

“Chị giúp em tìm một nhiếp ảnh thiết kế chuyên nghiệp hơn nhé. Những hình ảnh trong model cũ của NK, sếp Cố không mấy hài lòng”

“Được, chị lập tức bảo trợ lí liên lạc”

“Được rồi. Vậy hôm nay chúng ta tạm nghỉ ngơi nhé, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.”

“Mọi người đều vất vả rồi.” Kiều Hạ ân cần nói với các nhân viên.

Buổi họp kết thúc lúc 14h chiều

Nhược Hi đã bảo vệ sĩ của Nam Đình đưa mình về chung cư.

Cô định sẽ nghĩ ngơi một chút, sau đó sẽ đến thăm mẹ.

Nam vệ sĩ sau khi nhìn cô an toàn đi vào chung cư mới an tâm rời đi.

...

Hơn mười phút sau đó thì Dịch Dương chạy từ ngoài vào, báo với Nam Đình.

“Cố Tổng.” Dịch Dương hớt hải.

“Vệ sĩ của chúng ta được phái đi trực ở chung cư chổ Nhược Hi ở, đều bị tấn công, hiện đã mất liên lạc.”

Nam Đình rất vội, anh không kịp mặt áo vest, vội lấy một khẩu súng lục từ ngăn kéo cho vào thắt lưng, để lại cho Dịch Dương một câu, sau đó chạy ra khỏi EoDil.

“Lập tức cho người qua đó.”

Nam Đình không đợi Dịch Dương, một mình láy xe đến chung cư.

... chuyển cảnh...

Nhược Hi trở về phòng, trong khi nhập vân tay, cô lại phát hiện cửa không khoá.

Trong lòng có chút nghi hoặt, nhưng vẫn mở cửa đi vào nhà.

Cô cảnh giác, nên chỉ khép cửa hờ, chừa cho mình đường lui.

Đi đến sofa không thấy có gì lạ, cô nhẹ nhõm bỏ túi sách và bình hoa xuống.

Sau đó về phòng lấy đồ đi tắm.

Cô vừa bước ra từ phòng tắm, lưỡi dao sắt lạnh lập tức kề sát vào cỗ cô.

“Đứng im.” Một người đàn ông mặt đổ đen, đội mũ đen và mang khẩu trang đen, khống chế cô từ phía sau.

Nhược Hi giật mình, không dám động đậy, chiếc khăn quấn tóc cũng mất kiểm soát mà rơi xuống.



“Anh... anh là ai? Anh muốn gì?” cô lấp bấp.

Tóc của Nhược Hi rủ xuống vai, làm ướt hai bên vai, tạo cảm giác lành lạnh, khiến cô run lên.

“Cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đảm bảo cô an toàn”

Tên kia sờ vào vai của Nhược Hi, rồi vuốt tóc của cô ra phía trước, áo của cô cũng vì vậy mà ướt đẫm, vài giọt nước trên tóc cũng lấm tấm rơi xuống sàn nhà.

“Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh... tối sẽ không báo cảnh sát.” Cô run rẫy nói.

Cô nói vừa hết câu, hắn kề dao sát hơn nữa, tạo một vết hằn rớm máu trên cỗ cô.

“Im miệng!”

Nhược Hi càng lúc càng hoảng, hai mắt cũng cay nồng.

“” Nhược Hi thật sự đã rất sợ, vô vẫn như thói quen, tự cào vào tay mình.

“Đi theo tôi.”

Hắn đưa Nhược Hi đến sofa, trói hai tay cô lại,

“Xin anh, cầu xin anh tha cho tôi... anh muốn bao nhiêu....

“Đây không còn là vấn đề tiền bạc nữa rồi.”

Hắn nói xong, đặt máy quay lên bàn, camera hướng về phía cô.

Hắn đi đến chổ cô, đặt một chân lên sofa, mặt gian manh, cánh tay phải từ từ nhấc con dao lên, yên vị trên cằm cô.

“Nói, cô và Cố Nam Đình có quan hệ gì?”

“Cố Tổng? Anh ta là sếp tôi?”

Hăn chỉa đầu nhọn vào cổ cô.

“Tôi... tôi..” Nhược Hi nhắm nghiền hai mắt lại.

“Tôi nói thật.... Anh ta là tổng giám đốc của EoDil, tôi chỉ là một thực tập viên thôi,.... Tôi, anh tha cho tôi đi.”

Người đàn ông tán lưỡi dao vào mặt Nhược Hi, tiếng tanh tách làm cô ớn người sợ hãi.

“Xem ra cô không sợ?”

“Tôi nói đều là sự thật...”

“Cô xinh đẹp thế này, tôi thật sự không nỡ ra tay.” Hắn vừa nói, vừa hướng mặt cô về phía máy quay.

“Cô nói xem, sếp tôi đã ra lệnh, bằng mọi cách phải khiến cô khai ra.

“Vậy tôi nên dùng cách gì?” Người đàn ông nhìn vào lưỡi dao sắt lạnh, rồi lại nhìn cô.

Bệnh tâm lý của Nhược Hi, nó khiến cho cô không thể bình tĩnh nữa. Cô bắt đầu mấy bĩnh tĩnh, liên tục vùng vãy rất mạnh, đến mức hai cổ tay hắn đỏ vết trói vẫn không cảm thấy đau.



Càng lúc cô càng khó chịu và bức rức.

“Ngồi im!” Hắn kề dao vào cổ cô.

Nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa, hơi thoẻ gấp gáp, mặt cũng trắng bệch.

Hắn cầm lấy bình nước trên bàn, hấc vào người cô, sao đó đập bình nước xuống đất.

Cái lạnh hoảng hồn và tiếng thuỷ tinh vỡ, kéo Nhược Hi trở về. Cô giật mình, rồi đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, chảy xuống vài dòng nước nóng hỏi.

Cô rút người về một góc.

Đôi mi cô nặng trĩu những giọt nước vừa rồi bị hấc lên, nét mặt long lanh ánh lên sự sợ hãi vô độ.

Nhìn bộ quần áo mong manh của cô đang bó sát vì ướt.

Hắn bày ra vẻ mặt sở khanh.

“Nếu cô vẫn chống cự, tôi sẽ.... Hắn vừa đặt tay lên hai vai Nhược Hi.

Chưa kịp làm gì thì (bốp) tiếng đạp cửa rất mạnh.

Nam Đình kéo cò súng, hướng về người mặt đồ đen.

Người kia lập tức tóm lấy Nhược Hi, kéo cô đứng dậy, kề dao vào cổ cô.

“Nam Đình, anh dám bước thêm một bước, tôi sẽ giết cô ta.

“Cậu dùng một người phụ nữ đề đe doạ Nam Đình tôi?”

“DaVid, ngài ấy chưa từng nhìn lầm bao giờ.”

“Thế thì bây giờ nhầm rồi!”

“Cô ta chẳng là gì của tôi cả.”

“Vậy sao?” Người mặc đồ đen đưa lưỡi dao sát hơn vào cổ Nhược Hi.

Nhưng Nam Đình vẫn không có chút lay động nào.

“Nam Đình cậu diễn giỏi thật.”

“Tôi nói anh nghe, anh không còn đường thoát đâu, người của tôi đã bao vây chổ này rồi.”

“Chẳng phải đường thoát đang trong tay tôi sao?”

“Cố Tổng, cứu tôi....” Nhược Hi sợ hãi, vô thức gọi Nam Đình.

Nam Đình thấy cô khóc, lại đang rất hoảng sợ, thật sự không kìm lòng được mà nhóm người lên.

“Anh dừng tay, tôi sẽ thay cô ấy. Dùng tôi làm con tin, anh sẽ ra ngoài an toàn hơn.”

“Anh nghĩ người của DaVid ngốc như vậy à?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.