Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 22: Em đáng yêu thế nhỉ



Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đến bây giờ, mặt mũi Bùi Y Y xám như tro tàn, cô có ảo giác mình đã phạm pháp và đang đối mặt với màn tuyên án. Cô chuồn về chỗ ngồi như con chạch đất, rồi lại rụt đầu xuống, nấp sau chồng sách.

“Bùi Y Y, thu dọn xong chưa, xong rồi thì để tôi đưa cậu về nhà.”

Những bạn học chưa về đồng loạt nhìn về phía Thẩm Ý rồi lại đồng loạt nhìn sang Bùi Y Y, vẻ mặt của bọn họ chấn động, chờ đợi Bùi Y Y đưa ra câu trả lời. Nhưng Bùi Y Y không làm thế, nhìn cô có vẻ rất bận rộn, gần như cắm đầu vào bàn học, không biết đang làm gì.

Không đợi Bùi Y Y tìm được bất cứ thứ gì, Thẩm Ý đã đi đến xách balo của cô lên, đi ra ngoài trước trong ánh mắt đều tăm tắp của tất cả mọi người.

Bùi Y Y cúi đầu ủ rũ, đi theo Thẩm Ý như một cái đuôi.

Có lẽ là vì công bố điểm nên thời gian ra về của học sinh có khác biệt, lúc Bùi Y Y và Thẩm Ý lên xe có rất nhiều chỗ ngồi trống.

Thẩm Ý ngồi xuống trước, Bùi Y Y thấy anh ngồi ở phía ngoài, chần chừ giây lát rồi lướt qua đầu gối của anh, đi vào chỗ ngồi gần cửa sổ phía bên trong.

Ngoại tình và kéo người ta từ lớp chọn xuống lớp đại trà, tội nào lớn hơn nhỉ?

Haiz, khổ não quá.

Bùi Y Y làm công tác tư tưởng cho mình xong, cố tình tỏ ra thư thái, nói: “Thẩm...”

“Thứ sáu tổ chức sinh nhật cho em.” Thẩm Ý và cô lên tiếng cùng một lúc.

Bùi Y Y vừa mới tỏ ra hí hửng thì lại nghe Thẩm Ý nói tiếp: “Để cảm tạ em đã hao tâm tổn sức đưa đáp án cho anh vào lúc thi tháng.”

Sự vui mừng trên khuôn mặt Bùi Y Y lập tức biến thành suy sụp, rụt cổ lại nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Thời điểm này không tắc đường, 15 phút là đến bến.

Thẩm Ý theo Bùi Y Y xuống xe, hai người đi cách nhau chừng nửa mét, Bùi Y Y là người không nín nhịn được trước, nói: “Có lẽ anh phải xin lỗi em trước, em mới xin lỗi anh.”

“Chuyện mà anh cần xin lỗi là?” Thẩm Ý nhướng mày lên. Bùi Y Y nhắc anh: “Trên xe bus vào thứ sáu tuần trước.”

Thẩm Ý không hiểu lắm, Bùi Y Y bèn nói thẳng ra: “Nữ sinh khác gọi điện thoại cho anh một cái là anh vứt em lại rồi chạy mất, ở thời cổ đại mà ngoại tình thì sẽ bị bỏ vào lồng heo dìm xuống nước đó...”

Ý của cô rất rõ ràng, cả hai người đều sai nhưng Thẩm Ý đã phạm phải tội chết.

Vẻ mặt của Thẩm Ý có chút khó tin, anh nhìn chằm chằm vào Bùi Y Y hồi lâu, nở nụ cười giả lả, nhấc tay véo má Bùi Y Y, “Bùi Y Y, em đáng yêu thế nhỉ.” Hai tay anh càng ra sức véo, “Em đúng là đáng yêu chết đi được.” Thẩm Ý không chỉ véo má khiến Bùi Y Y kêu oai oái, mà hai tay còn đưa xuống bóp mạnh vào ngực cô.

Đồng phục vốn đã rộng rãi, cộng thêm Bùi Y Y không béo, thân hình nhỏ bé và cặp bánh bao đều bị che giấu dưới lớp đồng phục. Trước đây nhìn sơ

qua không cảm thấy gì, sau khi sờ vào mới được trải nghiệm cảm giác mềm mại và uyển chuyển bên dưới lớp vải.

Thẩm Ý không chỉ xoa bóp cách lớp áo, mà còn thò tay vào cổ áo, ra sức bóp một cái.

Bùi Y Y không ngờ Thẩm Ý còn mặt dày hơn cả cô, lúc này đang ở ngoài đường lớn, dù có háo sắc như cô đi chăng nữa thì cũng sẽ không sờ soạng đũng quần của Thẩm Ý ngoài nơi công cộng.

Bùi Y Y đưa hai tay bưng lấy mặt mình, trông đầy vẻ đáng thương.

May mà chỉ một lát sau Thẩm Ý đã rút tay ra, nụ cười của anh lại trở nên ôn hòa, chỉnh lại cổ áo cho Bùi Y Y, “Không có chuyện vớ vẩn như em nghĩ đâu, đi thôi.”

Đây cũng tính là lời giải thích gián tiếp nhỉ.

Không có chuyện vớ vẩn, vậy chính là không ngoại tình rồi.

Bùi Y Y cười tít mắt, tâm trạng tươi đẹp trở lại, tung tăng đuổi theo Thẩm Ý như con bướm, “Thẩm Ý, vậy anh tha thứ cho em được không, em cứ tưởng anh học kém, ai ngờ người học kém mới là em... anh chờ em chút... sao anh không nói gì vậy... Thẩm Ý ~~”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.