Chính lúc này, tôi đ.â.m sầm vào cặp vợ chồng nhà họ Thẩm đến để nhận con.
Tôi cúi đầu, chạy chậm lại, miệng phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.
Chưa để họ kịp hỏi han câu nào, tôi đã lật trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy bà Thẩm ngồi cạnh giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt còn đỏ hoe như vừa khóc.
Bà dịu dàng nói: "Như Nhiên, con đã chịu khổ rồi. Từ nay, con là con gái của chúng ta, con sẽ không bao giờ phải đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa."
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng của bà, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng một lúc lâu sau, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắt quãng, không thành lời: "A… a…"
Ánh mắt của bà Thẩm lập tức trở nên hoảng hốt, bà vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi.
Tất nhiên, bác sĩ không tìm ra vấn đề gì, vì tôi chỉ đang giả vờ.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể kết luận rằng do tôi bị quá sợ hãi, dẫn đến rối loạn chức năng ngôn ngữ. Nghỉ ngơi một thời gian, tránh để tôi bị kích động thêm là có thể hồi phục.
Nghe vậy, bà Thẩm lại càng đau lòng.
Bà ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở, vẻ mặt tràn đầy hối hận: "Giá như mẹ đến sớm hơn, tất cả là lỗi của chúng ta!"
Ông Thẩm đứng bên cạnh cũng lặng lẽ lau mắt, ánh mắt đau xót của ông hoàn toàn không giống giả vờ.
Còn tôi, trong góc khuất mà họ không nhìn thấy, khẽ nhếch môi cười.
Thì ra, đôi khi im lặng lại hiệu quả hơn rất nhiều so với việc cố gắng giải thích.
Bạn chỉ cần đóng vai một người bị hại một cách đáng thương và để những người xung quanh tự tưởng tượng nốt phần còn lại.
Tôi bắt đầu mong chờ lần gặp mặt sắp tới với Thẩm Thiên Thiên.
Không biết kiếp này, cô ta liệu có còn đủ khả năng mà chỉ bằng vài câu nói đã khiến mọi người quay lưng với tôi, để tôi dù có trăm cái miệng cũng không thể biện minh hay không nhỉ?
Ngày tôi được đưa về nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị từ rất sớm.
Cô ta mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, bất kỳ món phụ kiện nào trên người cũng đắt hơn toàn bộ chi phí tôi đã tiêu trong suốt 17 năm qua.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức tỏ vẻ nhiệt tình, dang tay ra như muốn ôm chầm lấy tôi.
Nhưng tôi lùi lại hai bước, né tránh.
Đôi tay Thẩm Thiên Thiên khựng lại giữa không trung, gương mặt tinh xảo lập tức phủ đầy vẻ buồn bã và ấm ức.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, trong mắt cô ta lại lóe lên sự hân hoan đầy thâm ý.
Phải rồi, gặp một đối thủ như tôi, kẻ chỉ vừa xuất hiện đã tự đưa điểm kinh nghiệm vào tay cô ta, sao cô ta có thể không vui được?
Nhất là khi thấy tôi lùi lại hai bước, cúi đầu, rồi bắt đầu nghịch điện thoại.
Vẻ ấm ức trên mặt Thẩm Thiên Thiên càng đậm hơn.
Mắt cô ta đỏ hoe, ngẩng lên nhìn ông bà Thẩm, vừa mở miệng đã nghẹn ngào:
"Như Nhiên có phải không thích con không? Cô ấy cũng không chịu nói chuyện với con. Nếu cô ấy nghĩ con đã chiếm mất vị trí của mình trong gia đình, con có thể rời đi, ba mẹ à, con không sao đâu."
Nói xong, cô ta hít mũi, giả vờ mạnh mẽ quay đầu đi.
Nhưng chính vì vậy, cô ta không nhìn thấy sắc mặt ông Thẩm lập tức trầm xuống.
Bởi ngay trước đó, trên màn hình điện thoại tôi đưa cho ông bà Thẩm xem, có sẵn một đoạn chữ:
[Con vẫn còn sốt chưa khỏi, sợ lây bệnh cho Thiên Thiên. Hơn nữa, quần áo của cô ấy quá đắt tiền, cô ấy lại quá đẹp, con sợ làm bẩn mất…]