Thậm chí anh ấy còn từng nói: "Nhà họ Thẩm không thể sinh ra loại người lắm mưu mô như vậy được."
Kiếp trước, mỗi lần tôi bị Thẩm Thiên Thiên hãm hại, chỉ có anh trai là đứng ra bênh vực tôi.
Nhưng ông bà Thẩm vốn luôn thiên vị cô ta, không bao giờ để tâm đến lời buộc tội của anh ấy, lại càng thương cô ta hơn vì nghĩ cô ta chịu nhiều ấm ức.
Hai anh em tôi, cả đời chỉ biết cứng đầu cãi lại, cả hai cộng lại cũng không đối phó nổi một Thẩm Thiên Thiên đầy mưu mẹo.
May mắn thay, lần này mọi chuyện đã khác.
Tôi và Thẩm Minh Sơn đều không còn là những con người ngây ngô của kiếp trước.
Anh ấy nói với tôi, anh ấy đã tự rèn luyện kỹ năng "cãi tay đôi" một cách bài bản và giờ đây anh là phiên bản nâng cấp: Thẩm Minh Sơn 2.0.
Bữa tối hôm đó, như thường lệ, Thẩm Thiên Thiên lại chen vào chỗ bên cạnh bà Thẩm, hất tôi ra một cách trơ trẽn. Cô ta còn không quên quay lại nhìn tôi, nháy mắt một cách đầy đắc ý.
Cô ta chưa kịp nói gì thì "Bốp!" – Thẩm Minh Sơn đã đập mạnh đũa xuống bàn, lớn giọng:
"Giành chỗ, giành ghế, giành cả ba mẹ, cô còn biết đến cái gọi là phép lịch sự không đấy?"
Bà Thẩm không vui, lập tức lên tiếng:
"Minh Sơn, sao con lại nói Thiên Thiên như thế? Cả nhà đang ăn cơm vui vẻ, con giận dữ với em gái làm gì?"
Thẩm Minh Sơn bĩu môi, kéo tôi từ chỗ ngồi đối diện qua, ôm chặt vào lòng, rồi làm bộ xót xa nói:
"Em gái đáng thương của anh! Em đã bị người ta hại đến mức không thể nói được, bây giờ ăn bữa cơm cũng bị người ta giành mất chỗ. Đến anh còn nhìn thấy được, em muốn ngồi cạnh mẹ đến mức đôi mắt cũng đỏ hoe rồi."
Thẩm Thiên Thiên vội phản bác, giọng đầy ấm ức:
"Nhưng anh ơi, từ trước đến giờ em vẫn luôn ngồi cạnh mẹ mà."
Thẩm Minh Sơn liếc cô ta một cái, lạnh lùng đáp:
"Anh? Ai là anh cô? Tôi không làm anh của một người chẳng có m.á.u mủ, cũng không biết lịch sự như cô."
Nói xong, anh ấy còn thừa cơ nhéo mạnh vào cánh tay tôi một cái.
Tôi lập tức dụi đầu vào lòng anh ấy, khóc nức nở:
"U hu hu hu hu!"
Bà Thẩm lúc này mới phản ứng lại, vội vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình, dịu giọng gọi tôi qua ngồi.
Tôi vừa định đứng dậy thì bị Thẩm Minh Sơn kéo lại, nghiêm túc nói:
"Không cần chịu ấm ức đâu, em gái ngoan của anh. Nghe lời anh, chúng ta không cần phải chịu nhục. Em đã là chú chó nhỏ bị ướt mưa, là đáp án E, là hàng thứ năm cột thứ sáu, là cái cúc áo dự phòng của bộ vest. Chúng ta không cần làm phương án dự phòng cho ai cả!"
Câu nói của anh ấy làm bà Thẩm càng thêm áy náy, còn Thẩm Thiên Thiên thì như ngồi trên đống lửa.
Thấy tình hình đang thuận lợi, Thẩm Minh Sơn định nhân cơ hội đánh thêm một trận.
Nhưng đúng lúc đó, ông Thẩm đập bàn, lớn giọng:
"Được rồi, ăn cơm trước đã!"
Dù bữa cơm vẫn tiếp tục, nhưng tôi và Thẩm Minh Sơn đã quyết tâm không để mọi người yên ổn.
Cứ mỗi lần Thẩm Thiên Thiên gắp một món để lấy lòng ba mẹ, Thẩm Minh Sơn liền gắp một món khác bỏ vào bát tôi.
Anh ấy còn thở dài, giọng đầy thương cảm:
"Em gái khổ mệnh của anh, trước kia chịu bao nhiêu tủi nhục thay người khác, giờ khó khăn lắm mới được về nhà. Nào, ăn nhiều vào, bồi bổ đi."
Cả bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt đến mức khó nuốt.
Bữa cơm mới được nửa chừng, mặt mày Thẩm Thiên Thiên đã tái xanh.
Cuối cùng, cô ta đặt đũa xuống, khẽ cất giọng yếu ớt với Thẩm Minh Sơn:
"Anh, có phải anh đang cố ý nhằm vào em vì Như Nhiên không?"
Nói xong, cô ta cúi đầu, bắt đầu tạo cảm xúc.
Tiếng nức nở vang lên… nhưng không phải từ cô ta, mà là từ tôi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi vừa lau nước mắt, vừa gõ chữ trên điện thoại:
[Hồi trước, mỗi lần con ăn nhiều hơn một miếng, ba nuôi sẽ đánh con. Hóa ra, cảm giác có người thân lại ấm áp như vậy.]
Thẩm Minh Sơn đọc xong, ôm tôi vào lòng, hét lên đầy phẫn nộ:
"Trời đất ơi! Em gái tôi, đường đường là thiên kim của nhà họ Thẩm, vậy mà trước đây không được ăn tử tế, còn bị đánh đập! Cô nhìn đi, con gái của kẻ đánh em gái tôi, được nuôi ở nhà tôi trắng trẻo, mũm mĩm, còn cả người của em gái tôi thì chẳng có nổi vài lạng thịt!"
Anh ấy vừa khóc vừa kể lể, khiến tiếng khóc của Thẩm Thiên Thiên nghẹn lại giữa cổ họng, muốn phát ra cũng không được.
Còn bà Thẩm thì nước mắt đã bắt đầu lăn dài.
Không khí trong bữa ăn trở nên nặng nề đến mức khó mà tiếp tục, cuối cùng ông Thẩm phải đứng ra hòa giải.
"Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Minh Sơn, hôm nay con nói hơi nhiều rồi. Trước giờ ba dạy thế nào? Ăn không nói, ngủ không nói."